Chương 11

Dần dần, âm thanh đó lại dần đến gần hơn, ở phía đối diện của con hẻm, có bốn người đàn ông mặc trang phục chiến thuật đang chậm rãi bước ra khỏi khúc cua, bọn họ cầm theo súng và thận trọng quan sát xung quanh.

Khi Tần Sở nhìn rõ logo trên quần áo của bọn họ thì sự lạnh lẽo trong mắt anh lại chợt lóe lên.

Là bọn họ?

….……………….

“Cấp trên nói rằng lực lượng đặc biệt đó đã bị mắc kẹt ở thành phố An Ninh.”

Người đàn dẫn đầu ngậm một điếu thuốc ở trong miệng rồi nhanh chóng bắn chết một người nhiễm bệnh đang lao về phía bọn họ.

"Chúng ta đã tìm kiếm lâu như vậy, nhưng ngay cả một chút manh mối cũng không có.”

“Không phải bọn họ đang đùa chúng ta đấy chứ? Không phải bọn họ cố ý điểu chuyển chúng ta đến đây chỉ để tiết kiệm một chút khẩu phần ăn cho khu an toàn đấy chứ?” Một người khác rầu rỉ nói.

Người đàn ông dẫn đầu ném điếu thuốc xuống đất rồi giẫm lên.

“Bên phía căn cứ quân sự ở thành phố An Ninh nói như thế nào?”

“Bọn họ nói có một siêu thị ở gần đó và dường như trong đó thật sự có dấu hiệu hoạt động của người còn sống."

"Hy vọng tên Tần Thượng tá chết tiệt đó đang ở trong siêu thị này."

Người đàn ông nhổ nước bọt một cách thiếu kiên nhẫn rồi dẫn ba người trong đội đi về phía siêu thị được tình báo chỉ định.

Sau khi đi được một đoạn, người đàn ông bất ngờ giơ tay ra hiệu cho các thành viên trong đội dừng lại.

"Đội trưởng, có chuyện gì vậy?" Đội viên ở phía sau hỏi.

Ánh mắt của người đàn ông rất cảnh giác, hắn ta nhìn sang bên kia đường xuyên qua màn mưa dày đặc rồi nhìn về phía con hẻm ở đối diện như thể đã đánh hơi được một mùi hương khác thường.

“Đi, qua đó nhìn xem.” Hắn ta siết chặt khẩu súng trong tay rồi thận trọng di chuyển về phía con hẻm.

Tần Sở vội vàng kéo Tiểu Nhất lùi lại sau bức tường, anh nhìn thấy xác chết chồng chất của những người nhiễm bệnh đang nằm trong con hẻm thì hơi sững sờ.

Có vẻ như chính những xác chết này đã thu hút đám người đó.

“Hình như bọn họ đang đến đây.” Tiểu Nhất ghé vào tai Tần Sở rồi khẽ thì thầm.

“Không cần cậu phải nhắc nhở."

Tần Sở mím chặt môi, anh rút súng từ bên hông ra rồi nhét khẩu súng đó vào tay Tiểu Nhất.

"Biết dùng không?"

Tiểu Nhất lắc đầu một cái rồi nói: "Không biết."

"Tốt lắm." Tần Sở nghiến răng nghiến lợi rồi lấy lại súng.

"Bọn họ là ai thế?" Tiêu Nhất tò mò hỏi.

“Người đang đuổi gϊếŧ tôi.”

“Đuổi gϊếŧ cậu?” Tiểu Nhất kinh hãi: “Tại sao bọn họ phải đuổi gϊếŧ cậu?”

"Cậu nói nhiều quá rồi đấy."

Tần Sở quan sát đội ngũ gồm bốn người nọ thông qua khe hở trên tường.

Tiểu đội đang tiếp cận con hẻm một cách thận trọng.

Đội trưởng dẫn đội nhìn chằm chằm vào xác những người nhiễm bệnh trong con hẻm từ phía xa, những cái xác đó trông vẫn còn rất mới, trông có vẻ như vừa mới chết, chắc chắn vẫn còn có người sống đang ở gần đó.

“Từng có lời đồn rằng, Tần Thượng tá từng gϊếŧ chết toàn bộ thành viên trong đội của mình nên sau đó đã không bao giờ dám nổ súng nữa, không biết tin đó có phải là thật hay không.” Các thành viên trong đội đang nhỏ giọng thảo luận.

“Người như vậy mà cũng xứng được gọi là Thượng tá sao?” Một người khác khinh miệt cười nhạo.

"Không dám nổ súng? Vậy có phải anh ta sẽ dựa vào huýt sáo để đối phó với người bị nhiễm bệnh không?” Một người khác nói xen vào, trong lời nói mang theo vẻ mỉa mai, châm chọc, các đồng đội nghe xong cũng đều bật cười thành tiếng.