Chương 12

Bốn người bước vào trong con hẻm nhỏ, con hẻm nhỏ yên tĩnh không một bóng người, và chỉ có xác của một vài người nhiễm bệnh đang nằm rải rác ở trên mặt đất.

Đội trưởng ngồi xổm xuống, hắn ta cẩn thận xem xét thi thể của người bị nhiễm bệnh, khi nhìn kỹ các vết thương, hắn ta đã thấy đó đều là những vết đâm rất gọn gàng, dứt khoát.

Đội trưởng cười nhạo một tiếng: “Xem ra mục tiêu của chúng ta đang ở gần đây, vừa đi được không xa."

Hắn ta nhướng mi lên và nhìn ngó xung quanh.

Ngay khi hắn ta chuẩn bị đứng dậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ. Trực giác của hắn ta thúc giục hắn ta hãy nhanh chóng cúi đầu xuống, hắn ta chỉ thấy người nhiễm bệnh trước mặt đang bị đẩy ra một cách thô bạo, một lưỡi kiếm sắc bén đâm ra từ phía bên dưới rồi hướng thẳng về phía cổ của hắn ta.

Tốc độ quá nhanh khiến người đội trưởng không kịp né tránh, lưỡi kiếm cắt ngang cổ hắn ta không thương tiếc, máu tươi phun ra như suối, hắn ta vội vàng lùi lại phía sau rồi dùng cả hai tay che kín vết thương.

"Đội trưởng!" Giọng nói kinh hãi của các thành viên trong đội vang lên ở phía sau lưng hắn ta, bọn họ hốt hoảng lao đến đỡ lấy hắn ta.

“Tần Sở!” Đội trưởng khàn giọng gầm lên, giọng nói phát ra có chút khác thường do vết thương ở cổ.

Lợi dụng lúc hỗn loạn, Tần Sở vội vàng đứng dậy, một tay anh tóm lấy Tiểu Nhất vẫn đang nằm trên mặt đất để lôi hắn ra khỏi cơ thể vặn vẹo của người bị nhiễm bệnh. Tay còn lại nắm lấy một cơ thể của người nhiễm bệnh và dùng nó làm lá chắn ở trước mặt bọn họ.

"Đã lâu không gặp, Lý đội trưởng."

Tần Sở bảo vệ Tiểu Nhất ở phía sau lưng, anh nhìn thẳng vào Lý đội trưởng bằng ánh mắt sắc bén, còn những lời nói ra lại ngập tràn vẻ khıêυ khí©h.

“Bọn họ chính là những người đã đuổi... aizaaaa!” Tiểu Nhất mới vừa thò đầu ra từ phía sau Tần Sở thì đã bị Tần Sở tát cho một cái phải rụt đầu lại.

"Tần Sở!" Lý đội trưởng ôm chặt lấy cổ của bản thân với khuôn mặt vặn vẹo.

Các thành viên trong đội ngủ ở phía sau hắn ta giơ súng về phía Tần Sở, trong mắt tràn đầy vẻ địch ý và căng thẳng.

Tần Sở liếc nhìn địch nhân ở phía đối diện rồi nói mỉa mai: "Các anh trung thành thật đấy, phòng thí nghiệm đó đã mang lại cho các anh bao nhiêu lợi ích vậy?”

Sắc mặt của đối phương đột nhiên tối sầm lại.

"Tần Thượng tá, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, chúng tôi có thể tha cho anh một mạng.” Kẻ địch lớn tiếng cảnh cáo, nhưng Tần Sở có thể nhận ra bọn họ đang phô trương thanh thế mà thôi.

"Vậy các anh hào phóng thật đấy." Tần Sở lạnh lùng lắc đầu một cái.

“Hào phóng thật đấy.” Tiểu Nhất thò đầu ra lớn tiếng bắt chước nhưng lại bị Tần Sở hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái.

“Giao tài liệu trên người anh ra thì chúng ta sẽ không cần thiết phải cá chết lưới rách!” Một kẻ địch khác uy hϊếp.

"Giao tài liệu ra? Để cho các anh mang tài liệu về phòng thí nghiệm, sau đó vui mừng phấn khởi quỳ xuống trước mặt Stoker để đánh giày cho hắn sao?"

Tần Sở nheo mắt lại rồi nắm lấy khẩu súng ở bên hông một cách tự nhiên.

“Các anh đúng là đang mơ tưởng hão huyền mà.”

Tần Sở chĩa súng vào tim của Lý đội trưởng, vẻ mặt của kẻ địch tái mét vì sợ hãi rồi vội vàng lùi về phía sau.

Tuy nhiên, ngay khi Tần Sở đặt ngón tay lên cò súng, anh lại đột nhiên hựng lại trong nháy mắt.