Chương 3: Thịt nai

Cửa động có bụi cây che giấu, phóng nhãn nhìn lại một mảnh trống trải, ánh nắng tươi sáng. Nước suối trên núi róc rách chảy xuống, cách sơn động 100 mét hình thành thác nước và hồ nước nhỏ, đủ cung cấp nước uống cho cậu. Hồ nước tuy chỉ vỏn vẹn hơn 10 mét vuông nhưng chẳng những đủ cung cấp cho sinh hoạt cho Ninh Phỉ mà còn cung cấp nước uống cho một ít động vật nhỏ. Chỉ cần thiết kế tốt bẫy rập, ít nhất cậu không cần phát sầu về chuyện tìm thức ăn.

Hướng nam từ sơn động nhìn ra chính là biển rộng cậu đã thấy, đánh giá khoảng cách vừa đi vừa về mất chi ít 5 ngày, chẳng qua cũng không vấn đề gì, cậu trước kia cũng không phải chưa từng sinh tồn nơi rừng già. Tuy rằng thể xác hiện giờ không giống thể xác đã trải qua trăm ngàn gian khó trước kia, trong tay cũng không có những vũ khí hiện đại như thế, nhưng bằng thân thủ của cậu ở trong núi cũng chẳng gặp khó khăn lớn.

Bởi vì bây giờ cậu đang phải đối mặt với khó khăn lớn nhất--- đói khát.

Nhanh chóng đem sơn động thu thập sạch sẽ, Ninh Phỉ lại hái thêm không ít lá cây to rộng đắp vào góc tận cùng sơn động, nơi này về sau chính là phòng ngủ của cậu! Cỏ khô dọn từ sơn động ra có thể dùng để nhóm lửa, cậu thừa dịp trời chưa tối ngắt lấy không ít quả dại, lại nhóm một đống lửa lớn.

Văn minh nhân loại, chính là bắt nguồn từ việc nhân loại học sử dụng lửa đó.

Ninh Phỉ có chút kiêu hãnh.

Hiện giờ cậu chẳng những có văn minh, còn có phòng ở rộng trăm mét, có nơi ở thì cần gì sầu đau!!

" Đây là một khởi đầu tốt đẹp... " Cậu nói với chính mình, " Bắt đầu từ ngày mai, đốn củi, đi săn, thu thập đồ ăn, trang hoàng phòng ở...Ninh Phỉ ta là đại hảo hán, tước kia súng dao còn không sợ thì hiện tại dăm ba cái sinh tồn sao phải sợ! " Cậu nói xong, dùng sức gặm hết một đống quả dại, cái bụng khô quát có thứ nhét vào, rốt cuộc không ầm ĩ kêu nữa.

Ánh lửa sáng ngời và ấm áp không chỉ xua đi không khí âm u trong góc sơn động mà còn làm sơn động ẩm ướt ấm áp lên. Quan trọng nhất là khiến đám dã thú dè chừng không dám đến gần hang động, đảm bảo giấc ngủ đầu tiên tại phòng mới của Ninh Phỉ.

Sáng sớm ngày hôm sau, linh miêu đang cuộn tròn thành một đoàn bỗng giật giật lỗ tai, tỉnh.

Cũng không xác định được là bị đám chim chóc ăn trùng đánh thức hay đói bụng đánh thức.

Cậu duỗi người, run run da lông xoã tung vì khô ráo, phất đuôi đi tới bên đám lửa. Tối qua cậu nhát thêm không ít củi, bây giờ vẫn còn than đỏ cháy âm ỉ, một đêm chưa tắt.

Một dấu hiệu tốt, Ninh Phỉ nghĩ thế.

Cậu quỳ phụ trên mặt đất, lấy hơi ra sức duỗi thân hoá thành hình người, nhét thêm củi gỗ khô ráo vào đám lửa, sau đó ngáp dài đi ra ngoài sơn động.

Hôm qua cậu bày không ít bẫy rập bên cạnh hồ nước, thu hoạch không tệ. Một đầu nai con tham ăn dính phải bẫy, bị dây leo cứng cỏi vây khốn chân sau, treo ngược trên cây đại thụ gần hồ nước giãy giụa không ngừng.

" Quả là ý trời! " Ninh Phỉ nhìn nai con phì nộn, xoa xoa cái bụng đã lâu chưa được ăn no, nhịn không được lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Thịt nai nướng, ta tới rồi đâyy!!

Vội vã rửa mặt, Ninh Phỉ lại nhặt mấ khối đá màu đen, dùng sức mài ra một đầu bén nhọn. Cậu thực sự chịu không nổi cảm giác cắn xé da lông động vật, cậu vẫn nên dùng công cụ am hiểu hơn là dùng răng nanh và móng vuốt đơn thuần.

" May mắn mình từng là quân nhân ".

Ninh Phỉ lấy máu nai, uống vào hai ngụm bổ sung muối, sau đó liền ngồi bên hồ tiến hành lột da.

Trừ bỏ đồ ăn, cậu còn muốn tích góp da lông động vật, mấy thứ này đều là đồ vật tiên quyết để có một mùa đông ấm áp.

Một đầu nai con bị cậu phân ra làm tám khối, nội tạng cũng không bỏ qua, mỗi cái cẩn thận dùng nước suối rửa sạch sẽ, lấy dây cỏ bộc lại đem toàn bộ về sơn động.

Lựa mấy cây gậy gỗ tương đối mượt mà làm thành giá cao, thịt nai ăn không hết có thể treo trên giá, dùng khói chậm rãi hun, lưu lại làm lương thực dự trữ. Cậu chọn một cái chân nai, lấy lá to bọc lại, bên ngoài đắp một tầng bùn, tiếp theo đào hố ngay dưới giá treo đem chân nai chôn xuống, lại di chuyển than hoả lên trên khối đất chôn thị nai.

Một cái lò nướng đơn giản hoàn thành.

Chôn tốt chân nai, Ninh Phỉ lại đem da nai phơi khô, sau đó sắn tay làm một cái dao đá, một cái rìu đá, cuối cùng treo hai vật này lên váy cỏ của mình.

Ngày mới, chuyên mục đốn củi bắt đầu !

Cậu vừa đi ra khỏi sơn động, đột nhiên nghe được một tiếng " leng keng ".

Ninh Phỉ sửng sốt.

Đây rõ ràng là thanh âm điện tử, chỉ là loại địa phương này thế nào lại có âm thanh điện tử??

[ Đo độ xứng đôi của không gian và kí chủ, đếm ngược: Mười, chín, tám... Ba, hai, một. Bắt đầu! ]

[ Độ xứng đôi: 100%.

Chúc mừng kí chủ hoàn thành phân đoạn: Ở đại lục mới sinh tồn( sơ cấp )

Kích hoạt không gian hệ thống !

Kí chủ có thể tuỳ ý tiến vào không gian hệ thống. Hoan nghênh kí chủ sử dụng.

Cảm ơn trải nghiệm của ngài và hẹn gặp lại! ]

Còn hẹn gặp lại???

" Mi là thứ đồ quỷ quái gì?? " Ninh Phỉ kinh tủng rồi, loại âm thanh điện tử vang lên ngay trong đầu làm cậu không thể thích ứng.

Đáng tiếc, không ai cho cậu câu trả lòi, ngay cả âm thanh điện tử cũng không còn tăm hơi.

" Không gian là thứ gì? " Cậu lại hỏi.

Vừa dứt lời, trước mắt cậu đột nhiên tối sầm lại, chờ ánh sáng một lần nữa chiếu xuống, cậu phát hiện cảnh sắc xung quanh đều đã thay đổi!!