Chương 5: Cấm Địa

Tiếng quạ kêu thảm thiết như thể muốn xé toạc cả bầu trời xám xịt. Nhóm năm người của Thẩm Cô Phong cẩn trọng tiến vào vùng đất được gọi là cấm địa.

“Cẩn thận” - Hận Thiên lạnh lùng nhắc nhở.

Lăng Vũ giương mắt nhìn ra xa, đột nhiên trong lòng có một cảm giác bất an, lập tức lên tiếng: “Các huynh xem kìa”

Hắn chỉ tay về phía trước, giọng hơi run run: “Không phải lại là sương mù quỷ dị đấy chứ?”

Lãnh Tâm và Lưu Sở Ngọc chưa từng chạm trán với bọn cương thi trong làn sương mù kỳ quái, bởi vậy thấy Lăng Vũ có vẻ hốt hoảng nên cả hai cũng bắt đầu cảnh giác.

Thẩm Cô Phong quay sang nhìn Lăng Vũ, trông thấy khuôn mặt anh tuấn ngày nào hiện lên vài nét xanh xao lạ thường, y vỗ nhẹ lên vai hắn, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt có chút hoảng sợ của tiểu đệ đệ, khóe miệng cong nhẹ tạo thành một nụ cười ấm áp, đồng thời thanh âm trầm trầm cất lên như lời khích lệ: “Đừng sợ, ta bảo vệ đệ.”

Lăng Vũ không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bình thản trở lại, không còn chút lo lắng hay sợ hãi. Hắn tin rằng chỉ cần có vị ca ca kia, hắn sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm gì, bởi vì trước nay chỉ cần đi chung với Thẩm Cô Phong, hắn luôn được y bảo vệ hết mực.

Làn sương trắng đυ.c mờ ảo bao phủ toàn cấm địa. Thẩm Cô Phong dẫn đầu đoàn người từng bước tiến vào trong, theo sau là vị tiểu công tử thế gia, Lưu Sở Ngọc và Lãnh Tâm cũng cẩn thận đi đến, cuối cùng là Hận Thiên bọc hậu.

“Chú ý an toàn, đám cương thi có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.”

Cả năm người im lặng tiến vào sâu trong làn sương mù quỷ dị, ai nấy đều hết sức cảnh giác với mọi vật xung quanh. Tiếng quạ kêu gào thảm thiết trên trời cao, từng đợt gió lạnh lẽo chứa đầy hơi thở của sự chết chóc thổi qua làn da của Lăng Vũ. Trong lòng hắn kỳ thực có hơi sợ hãi, từ nhỏ đến lớn hắn luôn sống tại Kim Lăng, hưởng một cuộc đời vinh hoa phú quý yên bình.

Hắn chưa từng đi trừ yêu diệt ma, không rõ lý do vì sao mà mỗi lần hắn nhắc đến những chuyện này thì gia gia luôn nổi giận trách mắng, bảo hắn chỉ cần ở lại Kim Lăng hưởng một cuộc sống bình an như bao người khác. Lăng Vũ tự nhủ rằng gia gia đã mất đi người con trai duy nhất, nên đối với đứa cháu đích tôn như hắn tuyệt nhiên phải ra sức bảo vệ, không để hắn bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của thế gian.

“Gừ...”

Tiếng gầm dữ tợn bỗng nhiên vang lên, phá tan những dòng suy nghĩ trong tâm trí của Lăng Vũ. Thẩm Cô Phong ném con rối bằng sắt trong tay thẳng đến hướng phát ra âm thanh, chỉ nghe thấy tiếng ngã ầm thật mạnh xuống mặt đất.

Mùi máu tanh xộc đến kinh hồn bạt vía, những tiếng bước chân mạnh mẽ kèm theo tiếng gầm như lang sói ngày càng nhiều. Năm người ngưng thần tĩnh khí, đảo mắt quan sát vạn vật mờ mờ ảo ảo xung quanh.

Lăng Vũ nheo mắt nhìn về hướng tay phải, lòng kinh sợ tột độ, con ngươi phản chiếu bóng dáng rất nhiều tên cương thi đang tiến đến gần, lấp bấp nói: “Bên phải... Bọn chúng đến rồi.”

Hàng lông mày lá liễu của Lưu Sở Ngọc khẽ giật giật, không chỉ bên phải mà dường như xung quanh đều được bao bọc bởi hàng chục tên cương thi khát máu.

“Chúng ta bị bao vây rồi.”

Quả nhiên hàng hàng lớp lớp cương thi như thể ngửi được mùi vị thơm ngon của người sống, kí©h thí©ɧ sự thèm khát máu tươi nên chúng điên cuồng kêu gào, nhanh chóng muốn xé xác tất cả bọn họ. Chúng lập tức nhào đến những miếng thịt ngon, giống như lang sói lâu ngày bị bỏ đói.

Lạc Hạ Hoành lóe ánh tím hất văng hàng cương thi ở phía sau, cùng lúc Vũ Văn Khải phát ra tia sáng vàng kim đẩy lui chúng ngã nhào trên đất. Từng đợt cương thi mạnh mẽ xông đến, Lăng Vũ triệu hồi Đường Khê quét một đường ngang chém chúng văng ra xa. Sương mù kéo đến càng lúc càng dày đặc, bao phủ toàn bộ vùng đất chết chóc ấy.

“Chết tiệt.”

Trong lòng Lăng Vũ thầm than, khi nãy hắn mải mê hạ từng đợt cương thi như vũ bão tấn công, không để ý đám người đi chung, chẳng mấy chốc bọn họ lại lạc nhau. Trong làn sương trắng xóa, hắn không thấy bóng dáng của bốn người còn lại, bất giác cảm thấy hoảng sợ.

Khóe miệng run run, hắn dốc hết sức gọi lớn, hi vọng sẽ có hồi âm: “Phong ca, mọi người ở đâu?”

“Tiểu Vũ, đệ ở đâu?”

Thẩm Cô Phong không biết ở nơi nào cất tiếng trả lời, bên cạnh y là nữ tử tuyệt sắc của Tiêu Dao Quan, hai người tựa hồ cũng mất phương hướng, vẻ mặt đăm chiêu nhìn khung cảnh mờ ảo xung quanh.

“Đệ không biết, sương dày...”

Lăng Vũ chưa kịp nói hết câu, một toán cương thi khác điên cuồng xông tới khiến hắn không kịp trở tay. Hắn lui mấy bước, Đường Khê Kiếm trong tay lóe sáng rực rỡ, chém thẳng bọn chúng ngã văng ra sau. Thế nhưng đám cương thi kia vừa ngã liền lồm cồm bò dậy, tuy bị thương song không hề gục ngã.

Sắc mặt Lăng Vũ xanh mét, hắn ngẫm nghĩ đánh như thế này người mất sức chỉ có bản thân, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ hay ho.

Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Hắn nghĩ Hận Thiên đường đường là đệ tử xuất sắc của Thiên Công Các còn bỏ chạy được, nên không lý do gì bản thân lại ngại không làm. Hắn chạy một mạch trong sương mù, mặc dù không biết đường nhưng hắn chạy rất nhanh.

Dọc đường gặp rất nhiều cương thi, Lăng Vũ cũng không biết đã chém ngã bao nhiêu tên, chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa thấm ướt bạch y, trên vạt áo còn vương lại nhiều vết máu tươi, miệng thở hổn hển.

“Rốt cuộc làm sao thoát ra khỏi nơi quỷ quái này đây?”

Lăng Vũ lẩm bẩm, trong lòng vừa hoảng vừa mệt. Hắn đảo mắt nhìn không gian mờ ảo xung quanh, tạm thời nơi ấy không còn bóng dáng cương thi, đôi khi chỉ nghe vài tiếng gầm gừ đáng sợ phía xa xa. Hắn vừa dừng lại một chút, bỗng nhiên không biết từ đâu lóe lên ánh vàng kim lao vυ"t đến sau lưng hắn.

Lăng Vũ nghe tiếng động lạ, xoay người lập tức dùng Đường Khê Kiếm ngăn cản đòn tấn công bất ngờ kia, nhưng Vũ Văn Khải là thần khí, cộng thêm dưới tác động mạnh mẽ của chủ nhân nó, khiến vũ khí này càng trở nên lợi hại.

Tu vi của hắn không phải thấp, nhưng nếu so với Thẩm Cô Phong đương nhiên không bằng. Hắn vì thế bị thần khí kia hất ngã xuống đất, đau óc quay cuồng, trong cuống họng cảm nhận được vị tanh tanh, bất giác phun ra một ngụm máu tươi.

“Phong ca!”

Hắn dùng hết sức gọi tên chủ nhân của thần khí vừa tấn công hắn, người phía xa tựa hồ nghe thanh âm quen thuộc này, lập tức chạy đến. Sắc mặt Thẩm Cô Phong biến đổi xanh xao, ban nãy y giao chiến với bọn cương thi, nghe thấy tiếng động lạ từ phía xa, ngờ vực một toán cương thi khác lại đến, cho nên dùng Vũ Văn Khải tấn công chúng. Y không ngờ cương thi mà bản thân nghĩ lại là Lăng Vũ.

Lưu Sở Ngọc chạy theo Thẩm Cô Phong, tuy bình thường nàng không thích hắn, nhưng tình huống hiện tại chỉ thấy hắn rõ thảm hại. Nàng cúi xuống, lấy trong túi ra một lọ thuốc, lạnh nhạt đưa cho Lăng Vũ, nói: “Ngươi uống đi.”

Ánh mắt của Lãng Vũ sáng lên, hắn không ngờ Lưu Sở Ngọc lại chủ động đưa thuốc cho hắn, lấp bấp nói: “Đa tạ”.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lưu Sở Ngọc, hắn chưa bao giờ nhìn nàng gần như vậy. Trong lòng như thể xuất hiện tiếng trống dồn dập, trái tim bỗng dưng đập nhanh hơn, hắn cảm thấy rất lạ, còn tưởng mình bị điên. Bởi vì hắn cảm nhận được...

Nữ nhân này...

Rất thân thuộc với hắn.

“Không thể nào!”

Lăng Vũ ngầm than thở trong lòng. Hắn chỉ mới gặp nàng lần đầu tại thành Kim Lăng, làm sao có thể quen thuộc như đã sớm gặp nhau từ trước. Hắn chìm đắm trong dòng suy nghĩ ấy, trên tay vẫn cầm viên thuốc nhưng chưa uống, đột ngột bị tiếng quát mắng của nữ tử kia làm thức tỉnh: “Này, ngươi sợ đấy là thuốc độc à?”

“Sao ta có thể nghĩ thế, nàng tất nhiên không hại ta.”

Nói xong, hắn bỏ viên thuốc vào miệng, nuốt xuống. Thẩm Cô Phong ngồi ngay bên cạnh, trông sắc mặt hắn dường như không ổn, nói: “Đệ còn bị thương chỗ nào không? Ta xin lỗi.”

Đôi mắt của Thẩm Cô Phong dán lên người đệ đệ kia, lòng không khỏi áy náy và bất an.

“Đệ không sao.”

Lăng Vũ mỉm cười, tiện thể giơ một tay vỗ vỗ lên ngực, chứng minh bản thân không hề hấn gì, cơ hồ động hơi mạnh, hàng lông mày khẽ nhíu lại, ho lên vài tiếng.

“Đồ ngốc.”

Lưu Sở Ngọc lắc đầu, nàng phủi áo đứng dậy. Bên kia, Thẩm Cô Phong vừa lo vừa buồn cười, y đỡ Lăng Vũ đứng lên, muốn ra khỏi nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt. Ba người họ vừa đi được mấy bước, không may gặp phải những tên cương thi khác.

Chưa kịp động thủ, bất chợt từ trong làn sương mù hiện ra tia sáng đỏ rực xoẹt ngang một vòng khiến đám cương thi lui về phía sau. Thân ảnh đen huyền mờ ảo thoáng xuất hiện trước mắt họ, Lăng Vũ không nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy áo choàng trùm kín đầu, mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ.

“Đi nhanh!”

“Ngươi là ai?” – Lưu Sở Ngọc nghi ngờ lên tiếng.

“Đừng hỏi nhiều, muốn biết hai vị sư huynh kia ở đâu thì nhanh theo ta.”

Nghe đến đây, vẻ mặt của Lưu Sở Ngọc cùng Thẩm Cô Phong biến đổi hẳn. Không biết lai lịch người kia ra sao, dù gì cũng không thể ở đây lâu, bọn họ đành liều đi theo hắc y nhân. Người kia có vẻ quen thuộc nơi đây, thoáng chốc đã tìm thấy lối ra ngoài, dẫn mọi người thoát khỏi trận sương mù kỳ quái.

Hắc y nhân đưa ba người họ đến một sơn động nhỏ gần đó. Thẩm Cô Phong và Lưu Sở Ngọc nhìn thấy đồng môn, không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng:

“Sư huynh!”

“Sư đệ.”

Lăng Vũ chợt cảm thấy bản thân hơi thừa thãi, lại trông thấy Lưu Sở Ngọc thân mật chăm sóc Lãnh Tâm, tận sâu trong đáy lòng hắn có chút ghen tị.

Tiểu tiên nữ kia đối với hắn muôn phần lạnh nhạt, song khi bên cạnh Lãnh Tâm, nàng lại cực kỳ ôn nhu. Hắn tự biết so với vị sư huynh ấy, hắn không bằng, nhưng sẽ không bỏ cuộc.

Lăng Vũ thôi không nhìn cảnh sum họp, ánh mắt hắn quét sang hắc y nhân đang đứng bên cạnh, nhìn lên rồi nhìn xuống, cuối cùng chốt lại bằng một câu hỏi ngờ vực: “Ngươi là ai?”

Tựa hồ bốn người còn lại cũng nghe thấy câu hỏi của Lăng Vũ, đôi mắt nghi hoặc đồng loạt đặt trên người lạ kia. Hắc y nhân không để họ đợi lâu, một tay kéo vải choàng trên đầu xuống, tay còn lại tháo mặt nạ quỷ, để lộ khuôn mặt trắng hồng kiều diễm.

“Đệ tử Côn Lôn Sơn, Phong Nguyệt.”

Người trong hang động bỗng nhiên im lặng, Lăng Vũ tỏ vẻ bất ngờ, hắn không nghĩ ở nơi đây lại gặp môn hạ Côn Lôn Sơn, miệng hắn mấp máy, ánh mắt vẫn đặt lên khuôn mặt xinh đẹp kia, nói: “Sao cô nương ăn mặc thế này?”

Phong Nguyệt nhìn những đôi mắt ngạc nhiên xen lẫn thắc mắc đang đặt trên người mình, nàng nhanh chóng giải thích: “Mấy ngày trước, ta theo lệnh sư tôn xuống núi trừ yêu giúp một thôn làng gần đây, sau đó phát hiện có điểm khả nghi, ta tự mình điều tra thì manh mối dẫn đến Bồ Gia Thôn.”

“Cô nương đã đến đây một thời gian rồi?”

Lăng Vũ hỏi tiếp, thế nhưng chỉ thấy Phong Nguyệt thở dài một tiếng, đáp: “Vừa vặn hôm nay là ngày thứ ba.”

“Phong cô nương, ở đây có nơi nào bất thường không?”

Thẩm Cô Phong cất lời, y mới đặt chân đến Bồ Gia Thôn chưa lâu, đối với nơi này còn nhiều bí ẩn, còn vị đệ tử Côn Lôn Sơn kia đến đây đã mấy ngày, ít nhiều cũng có tí manh mối, chi bằng cứ hỏi trước. Phong Nguyệt nghe xong liền gật đầu, qua ba ngày điều tra, nàng biết được trong cấm địa của Bồ Gia Thôn có một nơi gọi là Thù Ti Động.

Chủ nhân của Thù Ti Động là Chu Thị, nữ yêu dưới trướng Vạn Yêu Cung. Ả thân là nhện tinh tu luyện đã trăm năm, dáng vẻ lả lướt mị hoặc. Hóa Thi Độc chính do ả luyện thành, tuy cổ độc này thất truyền từ lâu, nhưng không biết vì sao Chu Thị có thể luyện chế lại nó, dược lực không bằng bản gốc nhưng độc tính khôi phục nắm chắc bảy phần.

Vẻ mặt Lăng Vũ xám lại, cõi lòng không khỏi run rẩy. Bảy phần? Chỉ bảy phần đã khiến cho bọn họ khốn khổ như vậy, nếu Hóa Thi Độc được luyện chế thành công như xưa, há chẳng phải sinh linh sẽ rơi vào cảnh lầm than.

“Độc này có thuốc giải không?”

“Có, nhưng mà...”

Phong Nguyệt ngập ngừng đôi lát, dường như suy nghĩ thứ gì đó, chợt nói: “Thuốc giải được cất giữ trong tẩm thất của yêu nữ Chu Thị.”

Khi đến Bồ Gia Thôn, qua thăm dò nàng tiến đến cấm địa, gϊếŧ tên tiểu quỷ rồi cải trang thành đám lâu la lẻn vào Thù Ti Động. Chu Thị gần đây mải mê chế luyện Hóa Thi Độc, những chuyện vặt vãnh đều giao cho bọn lâu la làm việc. Phong Nguyệt đến gần phòng luyện thuốc của ả, vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa ả và một nữ tử che mặt khác, có lẽ là người truyền tin của Vạn Yêu Cung.

Nàng từng có ý định xông vào trộm thuốc giải, nhưng sợ bứt dây động rừng, cùng lúc vào đêm hôm trước, sư tôn truyền tin bảo nàng đợi hội họp với đám người của Thẩm Cô Phong, khi đó nhân lực sức lực đầy đủ sẽ tiến đánh Thù Ti Động.

“Vậy còn đợi gì nữa, mau đi thôi.”

Lăng Vũ mắt sáng rực, tinh thần có vẻ lạc quan nhìn những người còn lại. Đột nhiên hắn nhận ra chỉ trừ hắn, tất thảy đều rơi vào trầm tư. Hắn khẽ cau đôi lông mày lại, ánh mắt không rời đám người kia, tay phải bất giác chỉ chỉ ra hướng của động, khẽ nói: “Sao vậy?”

“Bây giờ không được, chỉ có thể đợi trời tối.”

Phong Nguyệt trầm mặc lên tiếng. Nàng phát hiện cứ vào mỗi đêm, Chu Thị có thói quen ra khỏi Thù Ti Động tầm nửa canh giờ, đó chính là lúc để mọi người dễ dàng hành động.

“Giờ cách trời tối còn một khoảng thời gian, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, đến đêm sẽ hành động.”

Thẩm Cô Phong dõng dạc nói. Khi nãy giao chiến với đám cương thi, bọn họ ít nhiều tổn hao nguyên khí. Lần này Lăng Vũ là người thảm hại nhất, bạch y của hắn loang lổ vết máu, tà áo rách tả tơi, thế nhưng khuôn mặt hắn lúc nào cũng cười tươi, khiến người khác nhìn vào chợt cảm thấy ấm lòng.

Lăng Vũ ngả người tựa lưng lên đá, trong l*иg ngực đột nhiên hơi khó chịu, khẽ ho thành tiếng. Thẩm Cô Phong và Phong Nguyệt nghe thấy tiếng ho, không hẹn cùng quay sang nhìn Lăng Vũ, chỉ thấy hắn vội cười nhẹ, ra hiệu tỏ vẻ không sao.

Lăng Vũ hình như nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng nói với Phong Nguyệt: “Quên chưa giới thiệu với cô nương, ta tên Lăng Vũ.”

Phong Nguyệt mỉm cười đáp lại, khuôn mặt trắng hồng của nàng tựa hồ càng xinh đẹp. Khi nãy chạy đi gấp rút, hắn không để ý người này, bây giờ ngắm kỹ mới nhận ra dung mạo của nàng kiều diễm như sương, trên khuôn mặt đẹp đẽ kia dường như phảng phất vẻ sầu lạnh.

Hắn dừng lại một chút trên vị trí áo choàng, phát hiện ra màu đỏ của y phục thấp thoáng bên trong. Hắn từng nhìn qua màu của bộ y phục này, đích thực là trang phục đặc trưng của Côn Lôn Sơn.