Nhật Ký Cẩu Lương


Chương 3: Trung khuyển ca ca x tâm cơ muội muội (3)
Ngày hè gió thổi nhẹ nhàng thổi bay mành sa màu trắng mang theo từng trận thanh hương, Nam Kiêu ngồi ở trên ghế, ánh sáng mông lung rới trên thân thể trần như nhộng của hắn, giống như một vị thần tiên sa đọa.

"Ca ca, đầu hướng sang bên phải một chút, chân buông lỏng một chút."

Thiếu nữ ngồi ở sau giá vẽ lại một lần nữa nhắc nhở ca ca đang câu nệ, ngữ khí hơi có chút bất đắc dĩ: "Có cái gì phải che chứ, toàn thân trên ngưới ca ca có chỗ nào muội chưa thấy qua đâu?"

Mồ hôi tinh mịn điểm diểm trên da thịt mạch sắc của hắn, trong suốt đến gần như có thể sờ thấy một tầng mật du. Đặc biệt hầu kết của thiếu niên nhô lên, mỗi khi nuốt xuống một ngụm nước miếng, hầu kết lăn lộn, ngực hơi hơi phập phồng, lông mi hắn nhẹ nhàng run rẩy.

Thật là, ngon miệng.

Vì thế, liền biến thành tiết mục muội muội phúc hắc đơn phương đùa giỡn ca ca, đương nhiên là kẻ muốn cho người muốn nhận.

Ở trước mặt muội muội, năng lực ứng biến, đầu óc cơ trí gì đó, không tồn tại, tất cả đều không tồn tại.

"Ừ." Hai chân Nam Kiêu ở trên ghế dựa chậm rãi mở ra, ngón tay thon dài mưu toan che đậy vùng rừng rậm tam giác, ngẩng đầu nhìn về phía của nàng, khuôn mặt hiện lên vệt đỏ ửng mất tự nhiên, hai mắt như chứa sương mù.

Một phần là nghẹn, một phần khác, hắn tuyệt đối không thừa nhận, chính mình cảm thấy thẹn nhưng lại thấy mới mẻ.

Nếu có thể quay ngược thời gian, hắn tuyệt không để Tiệu Dịch đi học hội họa.

Họa họa, họa sĩ, cuối cùng còn muốn họa "điểu".

"Ca ca, cuối tuần muội muốn đến nhà Tiểu Thạch, sẽ không về ăn cơm trưa nhé."

"Tiểu Thạch? Đi nhà hắn làm gì?" Mũi chó kiểu mày nhăn lại, việc lớn không tốt.

"Sao, muội hẹn hắn vẽ chân dung cơ thể."

"Cái gì? Chân dung cơ thể!" Nam Kiêu nghiêm khắc cự tuyệt: "Không được đi."

Nam Dịch lùi về phía sau ghế, bưng lên khay vẽ đi về phía phòng bếp: "Ca ca, đừng tùy hứng mà."

"Đó là tác nghiệp. Điêu khắc người mẫu căn bản vẽ không ra khuynh hướng cảm xúc, cho nên...Ngoan~" Nàng lộn trở lại vỗ vỗ đầu hắn: "Chỉ là hắn đơn phương cởϊ qυầи áo làm người mẫu, muội rất an toàn, không cần lo lắng."

Thoát y phục...Ngượng ngùng, tự đều là một đám tiểu nòng nọc...

Từ nhỏ đến lớn, thân thể hắn, tất cả của hắn, đều lõα ɭồ trước mặt nàng. Hiện tại, kêu kẻ thứ ba Tiểu Thạch kia lập tức liền "phù chính bức cung", hắn có thể nhẫn sao? Không thể.

"Ta...Có thể chứ?"

"Ca ca nguyện ý thì không thể tốt hơn."

Cứ như vậy mới có một màn trước mặt này. Ca ca sợ là kiên cường không đứng dậy.

"Thực khả quan." Nam Dịch làm bộ pha vỉ màu, trắng trợn táo bạo trêu chọc: "Ca ca có trộm...Giải quyết qua..."

Chỉ là bị ánh mắt chuyên chú của nàng nhìn chằm chằm làm cả người hắn đều khô nóng, càng đừng nói là lời nói phóng đãng như thế, trong cổ họng giống như có nước miếng nuốt xuống không xong, xuyên thấu qua bàn vẽ đơn bạc, hắn nghe thấy hàng phun ra bốn chữ.

"Nhu cầu sinh lý?"

Nam Kiêu trầm mặc, dùng biểu tình nghiêm khắc hiếm có quát nàng: "Nói bậy, cũng không biết ngượng, về sau ai dám lấy muội."

"A." Nàng cởi xuống tạp dề, bàn chân trơn bóng đạp lên tấm ván gỗ, vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt, làn váy màu đỏ mở ra như một con bướm đang vươn cánh.

Hắn nhìn nàng đi tới, nâng cằm hắn, tà mị quyến rũ lại mang theo nét thiên chân. Dựa theo góc độ thân mình, vừa lúc có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp của thiếu nữ, hai luồng mềm mại như sữa bò, phảng phất như muốn tạt ra.

Tim hắn đập dồn dập, hai mắt sáng lập lánh, hai chân vắt chéo che dấu chính mình thất thố, cố tình nói ra lời nghiêm khắc như vậy, khiến cho hắn vừa thẹn vừa bực, quay đầu đi cố tình không nhìn nàng.

Thật muốn cắn một ngụm mà.

Nam Dịch dừng sức bẻ mặt hắn quay lại, ngón tay trắng nõn ấn ở trên môi hắn, hai mắt khặc khặc: "Tiểu Thạch muốn muội làm bạn gái của hắn."

Quả nhiên, sắc mặt hắn thay đổi cực nhanh bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, màu đỏ hoa lệ dần thay đổi thành băng sương, nhìn nhau không nói gì.

"Muội đáp ứng rồi?"

"..." Ánh mắt Nam Dịch nặng nề, khóe miệng ngậm một tia ý cười gãi đúng chỗ ngứa, ý định dụ dỗ hắn, "Ca ca không chúng phúc cho bọn muội sao?" Nói xong, nàng ngồi trên đùi của hắn, đem đầu nằm trên bả vai rộng lớn của hắn, giống như tiểu cẩu đi ngửi tóc của hắn.

Chúc phúc? hắn hiện tại quả thực muốn đem tên Tiểu Thạch luôn treo bên miệng Nam Dịch kia đánh gãy tay gãy chân.

"Muội cũng rất muốn thử tư vị của nụ hôn đầu, cũng muốn thử làm một việc siêu cấp kí©h thí©ɧ."

"Cho nên, muội đáp ứng hắn."

Nam Kiểu cực giận phản cười, kiềm trụ eo thon của nàng, tà mị nói: "Không phải muốn làm việc kí©h thí©ɧ sao? Ca ca đến dạy muội."

Nam Dịch gải bộ chấn kinh nhưng tiểu nhân nhi trong lòng đã vui như hoa nở, ngơ ngác mà nhìn ca ca: "Ca ca..."

Mặc kệ cảm thụ của muội muội là gì, dù sai chỉ cần vừa nghe thấy đồ vật vốn thuộc về mình lập tức sẽ bị cướp mất, hắn liền cảm giác vô cùng không vui, linh hồn giống như thiếu hụt gì đó, nói là du͙© vọиɠ chiếm hữu cũng được, mà nói ích kỷ cũng thế.

Vì thế, bọn họ hôn môi.

Khi Nam Dịch đem đầu lưỡi chui vào trong miệng của hắn, rõ ràng cảm giác ca ca lùi bước, những cảm xúc phẫn nộ kích khởi du͙© vọиɠ chiếm hữu dần dần thu hồi, một chút một chút, nhắc nhở chính Nam Kiêu hắn hoang đường.

Chẫm rãi, lừa gạt chính mình chẳng qua là cái hôn đơn giản Nam Kiêu bị lạc, hắn nhận thấy được này không phải là bất luận cảm tình bình dị tế thủy trường lưu gì đó, mà là nóng cháy không màng tất cả muốn thiêu đốt hắn...Tình yêu.

Hắn bị dọa nhảy dựng, từ trong ánh mắt vô cùng khϊếp sợ hắn lập tức đẩy ra hai tay trắng nõn của muội muội, thâm trầm mà nhìn nàng một cái, mở miệng xin lỗi: "Thực xin lỗi..."

Nam Dịch chưa từ bỏ ý định mà thấu đi lên muốn hôn hắn, kết quả bị hắn tránh thoát, vài lần thất bại, nàng đã không còn kiên nhẫn.

"A..." Nàng đứng lên, lộ ra tươi cười kiêu ngạo, tựa như nữ vương mang vương miện: "Ca ca thích muội đúng không? Là loại thích của nam nhân với nữ nhân."

Nghe vậy, Nam Kiêu mở to hai mắt, như là những việc xấu xa nhất bị phơi bày dưới ánh mặt trời, trong cổ họng khô khốc không thôi, hắn cái gì cũng không nói, nhặt lên quần áo trên mặt đất rời đi.

Thậm chí không dám nhìn tới biểu tình của muội muội. Là căm giận bất an? Hay là chán ghét tới cực điểm? Nàng...chán ghét hắn?

Nam Dịch vốn có thói quen nắm giữ hết thảy trăm triệu lần không ngờ đến hắn lại có phản ứng như thế này, trơ mắt nhìn hắn phải đi, tâm treo lên, đem váy hai dây trên người cởi đến mắt cá chân, khẽ kêu: "Ca ca, quay đầu lại nhìn muội!"

Tiếng quần áo rới xuống đất kia giống như cây đao treo ở trong lòng hắn, hắn máy móc quay đầu lại.

Thiếu nữ trẻ tuổi đắm chìm dưới ánh nắng, ánh mắt nàng quật cường, băng cơ ngọc cốt, không một chỗ không đẹp, không một chỗ không cho hắn cảm xúc mênh mông, đây là đóa hoa hắn tỉ mỉ bảo dưỡng.

Chính là a...Hắn là ca ca nha...

"Tiểu Dịch, ta..." Hắn cúi đầu, tay cầm quần áo nổi lên gân xanh, lại không liếc nàng một cái.

Nam Dịch cười nhạo, nghiêng người qua, bình tĩnh mà nói: "Lại không phải thân sinh, ngu ngốc."

"Muội đi đi."

"Ca ca thật ích kỷ, đồ vật chính mình không muốn liền không cho phép người khác có được."

Hắn không cách nào phản bác, tay vừa đặt lên then cửa, sau lưng đột nhiên truyền đến một câu: "Đúng rồi, muội đã được học bổng của trường Julia, hậu thiên liền đi."

...

Gió êm sóng lặng trôi qua một ngày, huynh muội hai người không có chạm mặt.

Thẳng đến đêm cuối cùng, Nam Dịch tham gia buổi tiệc chia tay cùng Tiểu Thạch và mấy người bạn thân, mang theo một thân mùi rượu say sờ soạng trở về phòng.

Không muốn tắm rửa, không muốn cởϊ qυầи áo, cái gì cũng không muốn làm.

Càng nghĩ càng giận, ca ca rốt cuộc ăn phải cái phân gì, ngày thường hận không thể dính trên người nàng, thời khắc mấu chốt thì cả bóng người đều không thấy.

Quả thực nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng, tám phần là bị nàng dọa sợ.

Nam Dịch mệt mỏi mà xoa xoa ấn đường, sau lưng đột nhiên vươn đến một đôi tay, chặt chẽ mà ôm lấy nàng, một đầu tóc xù xù tiến sát sau cổ nàng, hô hô mà phun nhiệt khí.

"Ai?" Sau khi uống rượu, đầu óc liền trở nên trì độn hơn nhiều, Nam Dịch không có kinh sợ mà kêu to, ngược lại cười ha ha: "Ca ca?"

"Ừ." Nam Kiểu rầu rĩ mà hừ hừ, một thân mùi rượu, muội muội lại bỏ hắn đi uống rượu: "Như thế nào muộn vậy mới trở về?"

"Chờ muội a." Nam Dịch cười hì hì, xoay người thô lỗ mà nắm lấy tóc của hắn, Nam Kiêu ăn đau, trừng nàng.

"Muội, cùng Tiểu Thạch uống rượu đi..."

Cũng đúng, Tiệu Thạch hiện tại là bạn trai của nàng, nàng cùng hắn đi ra ngoài uống rượu là chuyện hết sức bình thường.

Nam Kiêu nhìn chằm chằm nàng đang cười xấu xa, thấy hai mắt nàng mê ly, hắn bỗng nhiên nâng đầu, lôi kéo nàng mổ lên miệng nàng một cái.

Nam Dịch sửng sốt, Nam Kiêu cắn môi, mặt đỏ ửng, có chút ngượng ngùng mà quay đầu đi hỏi nàng: "Ta ... Ta thế nào?"

"Hả?" Tay nàng thả lỏng, ước số đùa dai trong cơ thể lại được tăng lên.

"Đá Tiểu Thạch, làm người yêu của ta." Tay phải hắn nắm chặt chăn đơn, thực tế khẩn trương không thôi, "Muội không phải...thích ta sao?"

Hắn suy nghĩ một ngày, biết rõ mặt dày mày dạn vô sỉ mà chạy đến hỏi nàng sẽ gặp hậu quả như thế nào, nhưng là, hắn không nghĩ từ bỏ. Căn bản không phải là huynh muội ruột thịt, là thái độ của nam nhân với nữ nhân, hắn là cái đồ ngu ngốc, lại không muốn làm cái việc ngu ngốc là ném đồ vật mình yêu thích.

"Ha ha ha ha ha." Nam Dịch cười to, tóc dài rối tung, tăng thêm một phần hương vị hoặc nhân.

Nàng thấp giọng nói: "Chúng ta chính là huynh muội đó."

Nhìn chăm chú vào biểu tình giãy giụa đến thoải mái của Nam Kiêu, nàng không nói một lời, cười khanh khách mà kéo tay nàng ra khỏi tay hắn, sau đó duỗi hướng trong chăn.

"Ta yêu muội." Mặt hắn đỏ hồng, ánh mắt lại vẫn chân thành tha thiết như vậy, "Ta nguyện ý đem chính mình cho muội."

Trống không, không có vật gì, chỉ có da thịt trơn nhẵn cùng độ ấm thiêu đốt, hắn ở dưới tay của nàng run rẩy, vội vàng mà khát cầu càng nhiều.

"Ca ca thật mê người." Nói xong, Nam Dịch cưới trên người hắn, "Vậy muội đem huynh ăn luôn, không được đổi ý nha."

Nam Kiêu gật gật đầu, phối hợp mà kéo chăn xuống, "Đến đây đi."

Lần đầu tiên nếm thử thân thể lẫn nhau, nóng bỏng lại mĩ loạn, giống như trúng độc mà trầm luân trong đó, tươi cười sáng lạn tựa hồ có cái gì vỡ tan, lại dùng nụ cười tới dấu diếm.

Nguyên lai muội muội ác liệt không ngừng thể hiện ở ngày thường, khi ở trên giường cũng thật sự rất nhiều ý xấu.

"Đã cứng như vậy lại còn đứng lên."

"...Ừ."

"Đã biến thành như vậy, nhũ đầu thực thoải mái đi?"

"Tiểu Dịch..."

"Nơi này đều ướt dầm dề, thật đáng yêu."

"A...Đừng..."

"Không thích ngón tay của ta sao?"

"Hỉ...Thích...Thích thích."

"Ha, thật đúng là dễ dàng a."

"Cái gì? A...Đừng...Đừng cọ xát, muốn ra tới...Muốn ra tới. A...A...A..."

"Hóa ra là loại hương vị này a..."

"Ngu ngốc, không cần liếʍ..."

"Sao, chúng ta tới làm sự tình càng thoải mái đi."

"...Ừ."

Xong việc, Nam Kiêu quấn chặt chăn nhỏ, chỉ lộ ra khuôn mặt liễm diễm thủy quang, hỏi Nam Dịch: "Muội không đi nữa?"

Nam Dịch nhìn hắn một cái, khóe miệng gợi lên: "Vì cái gì không đi?"

Bị hỏi lại Nam Kiêu hơi dừng một chút, "Huynh đã nói với ba mẹ về chuyện của hai chúng ta."

Nàng lù lù bất động, thực tế tim đều đã muốn nhảy ra ngoài, làm một người từ ngoài đến, trong tiềm thức nàng vẫn luôn lo sợ chính mình chỉ là một người ăn nhờ ở đậu, tùy thời có khả năng bị bọn họ vứt bỏ. Cho nên nàng sớm đưa ra quyết định lựa chọn tiếp cận nhi tử thân ái nhất của bọn họ, trở thành thói quen của hắn.

Nàng cho rằng chính mình sẽ phải chịu khi dễ, sẽ phải tốn thời gian rất lâu mới đạt được mục đích, cho dù đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị, khi đối mặt với hắn, nàng mỉm cười nhưng trong đôi mắt vẫn hơi hơi run rẩy.

Chính là, không có. Hắn đối với nàng rất tốt, tốt đến mức...nàng yêu hắn, cũng muốn làm mọi biện pháp đem hắn đoạt lấy.

Kỳ thật, không khó, bởi vì rất nhiều thứ nàng đều có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt ở trên người nàng.

Nam Kiêu chính là người tốt nhất, cũng là người nàng yêu nhất.

"Nói như thế nào?" Hồi lâu sau, nàng mới mở miệng, âm thanh ấm ách.

Nam Kiêu chen qua ôm lấy vòng eo nàng, thoải mái mà cọ cọ: "Nói, trước khi kết hôn không thể có hài tử."

"..."

"Làm sao vậy? Khóc sao?"

"Ngu ngốc! Lại đến một lần."

"...Ân...Ngày mai không đi sao?" Biết rõ còn cố hỏi.

"Có rất nhiều thời gian, dù sao lực eo của huynh rất tốt."

"Meomeomeo?"

***

Hết phần 1.

Cầu vote + cmt để t có độnglực ra chương mới.

Thêm Bình Luận