Nhật Ký Cẩu Lương


Chương 2: Trung khuyển ca ca x tâm cơ muội muội (2)
Trong bóng đêm, cảm quan của con người được phóng đại lên mấy lần. Với hắn, càng như thế.

Chăn bông to rộng che trên cơ thể hai người, thân thể thiếu nữ mềm mại ấm áp giống như thố ti hoa quấn quanh người hắn.

Vốn là người hắn cứng còng, không thể thu phóng thân thể nên càng thêm cứng nhắc. Nam Kiêu nằm thẳng phía giường bên phải, ngửi hương thơm thiếu nữ truyền đến, thế nhưng nhất thời quên mất trên ngực hắn có cái tay đang tác oai tác quái.

Miên chất áo trên đã liêu đến nguyệt hung khẩu (?), tay nhỏ từ trên ngực kéo xuống dưới, mang đến cảm giác nóng bỏng, dừng lại bên cạp quần.

Trái tim nhấc tới cổ họng, Nam Kiêu nuốt xuống một ngụm nước miếng, đang định duỗi tay ngăn cản hành vi của nàng.

Không ngờ, thiếu nữ sờ lên bụng hắn, ghét bỏ nói: "Ca ca không có cơ bụng, không tốt."

Nghẹn lại một hơi, hỗn loạn cùng ủy khuất mất mát: "Tiểu Dịch thích cơ bụng?"

"Vâng, Tiểu Thạch nói ca ca hắn có cơ bụng."

Lại là ... ca ca Tiểu Thạch?! Nam Kiêu không cam lòng.

"Anh sẽ tập luyện ra cơ bụng!"

Có cơ bụng gì đó, sờ lên sẽ tương đối thoải mái hơn đúng không? Nam Dịch đem gương mặt tới gần ngực hắn, ôm lấy một cánh tay hắn, ngoan ngoãn mà nhắm hai mắt lại: "Thật buồn ngủ, ca ca ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

...

Sáng sớm hôm sau, cái mũi Nam Dịch ngửi ngửi, nhận thấy một cỗ mùi xạ hương hơi tanh, có điểm nhạt.

Xoay người rời giường, bên cạnh ổ chăn vẫn còn ấm áp, cửa sổ mở hơi hé, gió nhẹ thổi bay chiếc màn cửa màu lam nhạt, phía chân trời mặt trời đang lên, hôm nay thời tiết thật đẹp.

Nàng lê đôi dép lê nhung mao, "Ca ca..."

Không ai đáp lại, nàng đi về hướng phòng tắm, vừa mới mở cửa, sương mù dày đặc ập vào mặt làm tầm mắt trở nên mơ hồ.

Cô ngây người theo bản năng, sương mù tan đi, thân thể thiếu niên đang đứng hiện lên trước mắt, đem nàng đóng đinh tại chỗ.

Hóa ra hiệu quả cách âm của phòng tắm quá tốt, tiếng nước ào áo quá lớn, căn bản không nghe thấy tiếng gọi bên ngoài.

Có lẽ tầm mắt kia quá có tính xâm lược, Nam Kiêu quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt ngốc manh của muội muội nhà mình.

Tức khắc, hắn nhanh tay lẹ chân với cái khăn lông trên giá che khuất nửa người dưới, tóc đen dính nước có vẻ chật vật, giọt nước theo đường cong cơ thể lăn xuống, dụ hoặc không tiếng động.

"Xin lỗi, ca ca." Nam Dịch cười, lại không thấy nửa phần xin lỗi, trước khi đóng cửa còn cố ý khoa khoang một câu: "Ca ca dáng người thực hảo nha."

Mặt lại không biết tốt xấu mà đỏ lên, Nam Kiêu hận sắt không thành thép mà đấm tường, trong tiếng nước mãnh liệt, cũng không thắng nổi gợn sóng trong lòng.

Hắn nhìn thật lâu về phía sọt đựng quần áo, sáng nay hắn thay qυầи ɭóŧ, phía trên có một đoàn màu trắng đặc sệt.

Mười lăm tuổi, khóa học về sinh lý cũng đã học qua, hắn biết rõ xảy ra cái gì, chỉ là đối tượng lần đầu tiên...

Rốt cuộc làm sao hắn có thể nhìn thẳng muội muội đây?

...

Gần đây, những lúc ca ca đối mặt nàng, tầm mắt khinhg phiêu phiêu, không xác định điểm nhìn, cảm giác trên đầu hắn dựng lên ngốc map, giống cá mặn quân ngày ngày suy sút.

Lãng tử hồi đầu vẫn luôn chọc người yêu thích, nếu còn có thểm răng nanh làm người run sợ, vì người nào đó cam nguyện làm cừu. Nhất cử nhất động đều hiện lên khí phách của thiếu niên.

Nam sinh như vậy, rất dễ dàng làm nữ hài tử nhớ thương.

"Aizz, sao hôm nay chỉ có một phong thư tình."

Nam Dịch lấy từ ngăn bàn của hắn ra một chồng thư màu sắc rực rỡ, giơ lên cao quá mức, giống như hài tử nhìn thấy loại kẹp hiếm lạ gì đó, gấp không chờ nổi muốn đi khoe.

Hắn vùi đầu càng thấp thu dọn sách vở vào balo, miệng lẩm bẩm: "Vừa rồi quên ném."

Nói xong, Nam Kiêu đoạt lấy phong thư, trực tiếp nhét vào nagwn bàn, hoàn toàn không bận tâm ý tứ của nàng.

"..." Nam Dịch âm trầm mà nhìn hắn một cái, giơ lên mỉm cười phúc hậu và vô lại: "Ca ca thật có mị lực."

Không xong, thình lình xảy ra cảm giác ngượng ngùng là như thế nào.

Căn bản không dám nhìn tới đôi mắt của nàng, phảng phất như trượng phu làm chuyện trái với lương tâm thực xin lỗi lão bà của mình, Nam Kiêu cảm thấy chính mình có khả năng sinh bệnh, một loại bệnh tên là muội khống.

Rốt cuộc hắn qua loa mà cầm lấy balo của muội muội, chân dài một bước, dẫn đầu đi ra khỏi phòng học trống không, "Về nhà."

Ánh hoàng hôn chiều tà hạ xuống, hắn quay đầu lại, lần đầu tiên phát hiện thần sacws âm trầm trên gương mặt muội muội.

Hai chân nàng vắt chéo ở trên bàn học, hai tay chống đỡ thân mình, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm hắn.

Nhíu mày, hắn cũng quật cường mà nhìn nàng, thậm chí không rõ ràng lắm nàng có tức giận hay không.

Một látsau, Nam Dịch nhảy xuống bàn, đầu giày chạm vào mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy. Từng bước một, giống như đánh ở trong lòng hắn.

Trực giác có thứ gì đó, hắn xem nhẹ.

Muội muội không có để ý đến hắn, tóc dài tinh tế tung bay trong gió đi ngang qua, nàng đi vô cùng dứt khoát, Nam Kiêu muốn nói lại thôi, đành vội vàng đuổi theo.

Toàn bộ đường đi, Nam Dịch vẫn luôn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nửa điểm anh mắt cũng không cho hắn.

Thói quen bị muội muội ỷ lại, trong mắt chỉ có một người là hắn, Nam Kiêu đứng ngồi không yên, trên người muội muội tản ra không khí không thoải mái, lần đầu tiền...không thể nghi ngờ, là hắn làm nàng tức giận.

Chính là...Nguyên nhân là cái gì chứ...

Thời điểm xuống xe, hắn gấp không chờ nổi mà kéo cửa xe, đưa tay ra muốn dắt nàng xuống dưới. Vừa lúc đó ở một bên khác, Nam Dịch tự tay dẩy cửa xe, động tác liền mạch dứt khoát, không lạnh không nhạt mà hướng hắn nói: "Cảm ơn ca ca."

Có thể nói, thái độ này là tương đương không cao hứng.

Mới vừatắmgội xong, đầu tóc vẫn còn ẩm ướt, đáp trên vai, tích lại từng mảng nước nhỏ. Nam Dịch bọc tề nguyệt hung khăn tắm, khom lưng sửa sang lại quần áo.

Thình lình, một cái khăn lông to rộng phủ ở trên đầu nàng, mềm nhẹ mà chà lau tóc nàng, lực đạo vừa vặn, chặt lỏng thích hợp.

Nàng hạ giọng, "Ca ca?"

"Ừ."

Do dự một lát, Nam Dịch ngồi dậy, đưa lưng về phía hắn đang đứng: "Vì sao không cho em xem lá thứ kia?"

Nam Kiêu hơi há mồm, tay càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp, "Có cái gì đẹp, ngàn thiên trăm luật."

Hiển nhiên là không có tự tin trả lời, không khí nhất thời trầm mặc.

"A." Nàng thấp giọng mà bật cười, thoát khỏi tay hắn, "Ngày mai còn đi học, ca ca mau đi ngủ đi."

Nàng rõ ràng là đangcười, nhưngkhácvới nụ cườitrongquá khứ, một đôi con ngươi hoàn toàn mị thượng, chỉ thấy được hình dáng mỉm cười, nhưng con ngươi lại lạnh nhạt.

Muốn mở miệng giải thích, sự thật...

"Ừ, muội cũngvậy." Hắn xoa xoa tóc nàng, một khắc trước khi đóng cửa còn nhìn nàng một cái không rõ ý vị.

Nam Kiêu mấtngủ, ngàyhômsau dưới vành mắt là một mảnh xanh nhạt.

Nam Dịch vân đạm phong khinh mà đảo mắt qua, ngón tay chậm rì rì mà quấn quanh trụ hắn: "Ca ca có người trong lòng sao?"

Như đất bằng dậy sóng, hoảng hốt giống như bím tóc bị người túm trong lòng bàn tay, hắn cảm giác cái ót đau xót, phản xạ nắm chặt đầu ngón tay nàng: "Cái gì?"

Trong đầu tất cả đều là hoảng hốt, có người ở sau lưng loạn khua môi mua mép, để muội muội biết việc kia sao?

Cảm nhận đưuọc độ ấm lòng bàn tay của ca ca, nàng hoàn toàn xác định suy đoán của chính mình, "Phong thư tình ngày hôm qua là nàng đưa đi."

Là từ khi nào bắt đầu, ở nơi mà nàng nhìn không thấy, vô tình xâm nhập, xông vào rừng rậm hoang vu mọc rễ nảy mầm, ngọn cây chỉ thẳng lên tời, tuyên thệ kiêu ngạo của chính mình.

Hắn muốn giải thích cái gì đó, cuối cùng chỉ phải nhìn nàng nhấc tay rời đi, tươi cười thanh triệt trước sau như một: "Lần sau mang muội đi gặp nàng ấy đi."

Không thấy đế.

Nam Kiêu lúng ta lúng túng, miệng như bị chặn lại, hắn vô cùng không quen cảm giác hiện tại. Nguyên bản hắn chỉ muốn thử chính mình có phải thật sự không thể không có nàng, mới ỡm ờ mà nhận lấy thư của nữ sinh kia, hơn nữa cũng không bài xích nữ sinh kia xum xoe...

Đủ loại dấu hiệu, vũng bùn này, hắn không thoát được rồi.

"...Không có, ta không thích nàng ấy." Hắn hạ giọng trầm xuống, giữ chặt tay thiếu nữ, thân ảnh cao lớn bị hoàng hôn chiếu đến tranh sáng tranh tối: "Ca ca chỉ thích Tiểu Dịch."

...

Hai anh em cảm tình cực tốt, người lớn Nam gia rất vui mừng.

Nam Dịch ảnh hưởng đến Nam Kiêu khôngthể nghi ngờ là kinh người, hắn trở nên trầm ổn ưu tú, càng ngày càng có khí chất của đương gia; chẳng qua hắn đối với yêu cầu của Nam Dịch trước nay luôn ngoan ngoãn phục tùng, như đại hình trung khuyển, ngày ngày chờ đợi bên cạnh nàng, vì nàng đuổi đi bất kỳ sinh vật giống đực nào không có hảo ý.

Thêm Bình Luận