Chương 12

Đường Yên bị động tác bất thình lình của Tào Văn doạ sợ.

Chẳng lẽ lại muốn cậu hầu hạ hắn sao? Cậu ngốc ngốc nhìn Tào Văn, nửa ngày cũng không rõ người này rốt cuộc muốn gì.

Nhưng quản hắn có tâm tư gì, chỉ cần không động thủ động cước thì đều dễ nói.

Cậu chần chờ một lát, cố nghĩ xem những đại lương khác trong làng sẽ làm gì. Sau đó, cậu thăm dò dùng ngôn ngữ của người câm nói cho Tào Văn, cậu sẽ đi làm các việc trong nhà.

Tào Văn không rõ Đường Yên đang nói cái gì, nhưng hắn suy đoán, có thể nàng lại muốn phí tâm linh tinh, vì thế hắn cười gượng hai tiếng mới chậm rãi ngồi trở về.

Tiếp theo hai người hai tâm tư khác nhau ngồi trên giường xử lý vết máu.

Thời điểm Đường Yên bưng chậu nước đi ra ngoài, cậu không khỏi thở hắt ra.

Tào Văn ngồi một bên nhìn người đang cúi đầu yên lặng lui ra ngoài, hắn thế nhưng có loại cảm giác không biết làm thế nào.

Cô nương gia vốn hàm súc, hiếm khi chủ động lại bị trượng phu mình cự tuyệt, nàng khẳng định rất khó chịu.

Hắn áy náy vô cùng, quyết định về sau nhất định phải đối tốt với nàng một chút, coi như là đền bù áy náy trong lòng hắn đi.

Tào Văn ở trong rối rắm mệt mỏi mà mơ mơ màng màng ngủ một giấc. Lại lần nữa tỉnh lại, bên ngoài trời đã trở nên xám xịt.

Khoảnh khắc hắn đẩy cửa ra, khí nóng ngày hạ chí như là một dòng nước ấm áp hắt lên người, tức khắc tẩy sạch nửa người còn trì độn.

Không khí trong núi thoang thoảng mùi hoa màu cùng mùi bùn đất, mùi vị tươi mát dễ ngửi làm Tào Văn có chút hoảng hốt. Hắn đã thật lâu không được ngửi mùi vị tự nhiên như vậy.

Xa xa có thể thấy thấp thoáng vài căn nhà nhỏ với những cột khói bếp bốc lên, cùng sự yên tĩnh thôn dã hòa hợp đến lạ.

--------

Đường Yên xuống ruộng kiếm chút lá khô về làm củi đốt. Sau đó cậu lại cặm cụi bắc bếp nấu cơm, đến khi xong lại bưng cái chậu sành đi nhà chính.

Vào phòng đang chuẩn bị kêu Tào Văn ăn cơm, thì lại không thấy người đâu, nhìn một hồi cậu mới phát hiện người nọ đang thẳng tắp đứng ở trong viện nhìn nơi xa xa, không biết đang thất thần cái gì.

Tá điền hàng năm đều cong eo làm việc dưới ruộng. Phụ tử tương truyền, hầu hết người dân nơi này luôn cong lưng, cụp mi rũ mắt, cả người luôn tỏa ra sự kham khổ.

Đột nhiên thấy Tào Văn thẳng tắp đứng đó, giống như một cây tùng thẳng tắp, đĩnh bạt lạ thường. Đường Yên cảm thấy thực hiếm lạ, lại có chút bị khí chất hương dã trên người nam nhân này thu hút.

Trong mắt cậu có chút hâm mộ không nói nên lời.