Chương 17

Trên đầu vai tiểu nhị đắp một tấm khăn trải bàn, tiểu nhị đánh giá Tào Văn một cái, thấy hắn vóc dáng không tồi liền nghĩ sức lực của hắn rất tốt. Nhưng hiện tại còn sớm, trước mắt cũng không có khách để tiếp.

“Chiêu Liệt, sau bếp có cần người phụ không, mới có một người tới nhận việc. Ngươi tới để làm gì?”

Tào Văn biết nơi này không có việc gì cần kỹ thuật, nói: “Ta đều có thể làm.”

Tiểu nhị nhìn Tào Văn, lại nói: “Ngươi là người trong thị trấn sao?”

“Tửu lâu làm việc từ rất sớm, trời chưa sáng đã phải đi mua mẻ đồ ăn và thịt mới, sau khi mang về thì cần chuẩn bị đồ ăn, ban đêm tan tầm lại muộn, nếu không ở trong thị trấn thì không thể làm được.”

Tiểu nhị là người chuyên tiếp khách, lời nói cũng nhiều: “Quản sự nói, muốn một người tay chân nhanh nhẹn, cần mẫn kiên định và ổn định, đừng tới 2-3 ngày liền ngại mệt muốn nghỉ. Lúc trước, bất kể ai đến làm công đều chỉ được hai ngày là nghỉ rồi.”

Tào Văn mặc mặc: “Không phải người trong thị trấn thì không được sao?”

Tiểu nhị lắc đầu: “Quản sự nói chỉ cần người trong thị trấn. Không phải người trong thị trấn thì hôm nay ngươi vì tiền công có thể tới, nhưng một ngày nào đó trong nhà có chuyện vụn vặt sẽ trì hoãn.”

Tào Văn nhíu mi, hoá ra không phải người ta chê một ngày công này, mà thật sự không cần hắn: "Được, cảm tạ.”

Hỏi tiếp mấy chỗ, tất cả đều yêu cầu là người trong thị trấn, hoặc là mấy hộ dân ở thôn bên cạnh thị trấn mới được.

Nhưng thật may, hắn đã hỏi được một tiệm mộc cần tuyển người lâm thời, chỉ cần giúp đỡ dọn xẹp lại tiệm, sau một ngày là có tiền công.

30 văn tiền một ngày, cũng không tồi.

“Có việc thì ta sẽ báo trước, ngươi chỉ cần đến phụ là được, người ngoài thị trấn đều được.”

Tào Văn hai mắt sáng ngời: “Vậy hôm nay có việc làm hay không?”

Chưởng quầy liếc nhìn Tào Văn một cái: “Tiểu tử ngươi thật nôn nóng, có thì vẫn có. Ngươi ở thôn nào?”

Tào Văn nói thẳng: “Thôn Nguyên Khê, tá điền.”

“Tá điền!”

Vừa nghe hắn là tá điền, chưởng quầy liền trực tiếp thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên cái gì cũng không chịu nói liền mà đuổi người.

Tào Văn có chút buồn bực: “Sao lại như vậy, tá điền thì không phải người, không làm việc được sao?”

Chưởng quầy thấy Tào Văn có chút hù người, lập tức hạ ngữ khí xuống một chút.

“Không phải chúng ta xem thường tá điền, mà do thuê tá điền quá phiền phức, dù sao các người cũng phải trông coi đồng ruộng, làm sao còn nhiều thời gian mà làm những việc này.”

Tào Văn đã nhìn ra, những người buôn bán này không muốn tá điền, bởi vì ghét bỏ phiền toái.