Chương 18

Chưởng quầy thấy Tào Văn một thân thô to, quần áo trên người lại chằng chịt mụn vá thì ánh mắt loé lên một tia tính kế, cười nói:

“Tiểu huynh đệ đi ra ngoài tìm việc cũng rất khó, dù sao đây cũng là quy củ của các cửa hàng. Bằng không tiểu huynh đệ liền lưu lại đây làm, ta bất chấp nguy hiểm, cho ngươi mười lăm văn tiền một ngày, thế nào?”

Tào Văn nghẹn một hơi, hắn không nói hai lời liền quay người đi.

Mất thời gian nửa ngày, cái gì cũng không tìm được, giờ hắn đã hiểu làm tá điền có bao nhiêu khó khăn.

Trước đây hắn ở tinh tế cường hãn thì thế nào, hiện tại một thân bản lĩnh cũng không có nơi dụng võ.

Tào Văn có chút cảm khái thở dài, nhưng cũng không quá nhụt chí.

Hắn biết, nhụt chí cũng vô dụng, trong nhà không có cái ăn cũng liền thôi, nếu lại thiếu nợ bên ngoài, làm sao có thể sống yên ổn.

Tào Văn trở về, nhưng hắn không lập tức về nhà mà lên núi tìm kiếm chút rau quả dại.

Đều nói dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông.

Tào Văn dựa theo kí ức của nguyên thân, một đường dọc theo rìa núi đi lên, hi vọng có thể tìm được rau quả dại để đào về.

Vào núi, khí hậu lạnh hơn không ít, gió lạnh từ trong ống quần áo luồn vào, hắn có chút nổi da gà.

Trên đường lên núi, có mấy người đang nhặt củi nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu lấy củi.

Càng vào sâu bên trong, vết chân người xuất hiện càng ngày càng ít.

“Tào Văn?”

Đột nhiên có tiếng gọi, Tào Văn quay người lại, thấy một ông lão tóc bạc đang đứng phía sau bụi cây.

“Thật là ngươi à.”

Lão đầu xác nhận người xong mới thở hắt ra, nhỏ giọng nói: “Ta còn cho là có ai khác đi vào.”

Tào Văn thấy người này quen mặt, hình như là một tá điền khác gần Tào gia.

Ông lão mở lời trước, “Hôm nay là Đoan Ngọ, người lên núi kiếm củi không nhiều lắm, ta liền vào trong núi nhặt một chút trở về dùng. Nếu gặp người khác thì lại xảy ra tranh cãi.”

Tào Văn nghi hoặc: “Đây lại không phải là núi của riêng ai. Dựa vào đâu mà tá điền không thể tới, còn phải xem sắc mặt bọn họ.”

Lão đầu lắc đầu: "Địa chủ thường xuyên kêu mấy tên tay sai vào núi lấy củi, một lần lấy chính là mười mấy bó. Trong núi nào có nhiều củi như vậy, mấy tá điền khác không có củi dùng, tất nhiên là sẽ khó chịu trong lòng.”

“Ai, không nói nữa, ta phải nhanh chóng đem cái sọt củi này xuống núi đã.”

Lão đầu nhìn Tào Văn: “Ngươi ngay cả sọt cũng không có, lên núi làm gì?”

“Ta chỉ đi dạo một lát.”

Lão đầu cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ hắn muốn tìm mấy loại quả ăn ngon.

Chỉ là đồ ăn trên núi rất khó tìm, nếu không trong làng cũng không có ít thợ săn như vậy.

“Vậy ngươi chú ý một chút, đừng đi vào quá sâu, nếu không may gặp phải gấu liền nguy.”

Tào Văn đáp ứng một tiếng.