Chương 20

Hán tử nhìn Tào Văn, không nghĩ tới tiểu tử này còn rất gan dạ sáng suốt.

Hắn cúi người đem hai con gà rừng trên mặt đất nhặt lên.

“Ban nãy gấu đen cơ linh, thấy ta đặt bẫy liền lấp ở phía sau muốn trộm, cũng may con mồi đã bị ta lấy ra thuận lợi rồi.”

Gà rừng không dễ bắt, bắt được rồi còn bị gấu đen đuổi theo đòi, thật không biết thợ săn còn ăn uống cái gì.

Hai người nói chuyện với nhau vài câu, thợ săn mời Tào Văn đi đến nhà mình nghỉ ngơi.

Đại hán hàng năm đều ở trên núi sâu dựa vào săn bắn mà sống, cùng người khác giao tiếp không nhiều, lời nói ra cũng ít.

Nhưng hôm nay nếu không được Tào Văn cứu, chỉ sợ đại thúc này đã phải bỏ mạng ở đây, cho nên mời người đến nhà uống miếng nước vẫn nên làm.

Tào Văn tất nhiên đáp ứng, vừa lúc hắn cũng muốn tìm hiểu về địa hình trong núi sâu.

Đi ước chừng một nén nhang, liền thấy một căn nhà gỗ được bao phủ bởi mảnh vườn trồng đầy hướng dương.

Ngôi nhà không lớn, so với nhà trúc của hắn còn nhỏ hơn một nửa, nhưng lại được làm bằng gỗ rất rắn chắc.

Thợ săn mở cửa đi vào, sau đó trở tay liền lấy một khối gỗ khác chặn ngang làm chốt cửa, để ngăn ngừa thú dữ tiến vào.

Đang lúc Tào Văn đánh giá chung quanh, thợ săn đã đổ một chén nước ấm ra.

Sau đó, thợ săn lại lấy một khối thịt lợn và một khối thịt gà bên trong cái chậu gỗ ra, xé nhỏ đặt lên bàn.

“Trưa rồi, chúng ta ăn một chút đã.”

Tào Văn ngửi hương thịt thuần túy, tức khắc cả tâm trí đều dán vào miếng thịt, lần đầu tiên đối với một thứ thèm thành như vậy.

Tiếp nhận bát nước, hắn không khách khí bắt đầu uống. Sau đó liền lấy đũa gắp một miếng thịt lên cho vào trong miệng.

Buổi sáng ra cửa hắn còn chưa ăn uống gì, đi lên trấn rồi lại lên núi, hắn đã đói từ lâu.

Thịt nơi này được làm rất đơn giản, trực tiếp rắc muối lên thịt rồi nấu chín, từng thớ thịt thật sự rất chắc.

Một ngụm nuốt xuống, trong miệng cũng chỉ có một chút vị mặn và một chút vị tanh của sợi thịt.

Bất quá ở thời đại này, có thể ăn thịt là đã rất trân quý.

“Ngươi vào trong núi để đi săn sao?”

Hai người trầm mặc ăn hơn nửa đĩa thịt, trong bụng có chút no thì thợ săn mới mở miệng hỏi.

“Không có, ta chỉ đi dạo loanh quanh, nhìn xem có hoa quả hay rau dại gì không.”

Tào Văn ăn ngay nói thật: “Vẫn là đi săn tốt hơn, có thể được ăn thịt.”

Thợ săn lắc đầu: “Di săn đều là lấy mệnh ra đổi, còn phải xem có phúc để ăn hay không.”