Chương 43

Vừa vào trong nhà, hai người như được đại xá, vứt đồ ở cửa rồi nằm vật ra sô pha. Ninh Mặc mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc dù trên đường có Tôn Thư lái xe vài giờ, nhưng gần như cả lộ trình đều do anh lái, không dám lơ là chút nào. Từ vụ tai nạn lần trước, trong lòng anh vẫn có bóng ma, sợ có người đột ngột lao ra. Quan Thước Hạ ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát khuôn mặt anh.

"Sao thế? Có hài lòng về khuôn mặt anh không?" Ninh Mặc đột nhiên mở mắt, cảm thấy khá buồn cười với phản ứng của Quan Thước Hạ, anh nhanh chóng túm lấy đôi tay đang chuẩn bị né đi.

"Toàn thân anh, 90% đã bị em nhìn thấy. Em phải chịu trách nhiệm với anh." Ngữ điệu của Ninh Mặc giống như oán phụ thâm cung, dáng vẻ vô cùng uất ức.

"Đâu có! Vừa nãy em cũng chỉ quan sát mặt anh thôi mà!" Quan Thước Hạ phản bác.

"Đó là chuyện rất lâu về trước. Anh nhớ, khi đó là nghỉ hè, em chạy tới lật chăn của anh." Vừa nghe Ninh Mặc nói, Quan Thước Hạ bắt đầu nhớ ra, nhất là câu nói kia của anh: "Muốn xem thì xem đi, đừng ngại! Sao? Có hài lòng dáng người anh không?" Giọng điệu rất giống vừa nãy.

"Anh đói rồi, chúng ta ăn gì đây? Trong nhà không có đồ dự trữ, ngày mai chúng ta phải ra ngoài sắm đồ Tết thôi. Hôm nay là trường hợp đặc biệt, ăn món ăn Nhật của em đi. Nói đi, em giấu ở đâu?" Từ lần trước bị Ninh Mặc vứt cả thùng mì vào thùng rác, Quan Thước Hạ vận dụng triệt để chiến lược cách mạng địa đạo.

"Trong nồi cơm điện trong ngăn tủ bên trái. Em muốn ăn trứng gà." Quan Thước Hạ đi theo Ninh Mặc vào phòng bếp: "Đến lúc nguy cấp, lương khô vẫn tốt hơn đúng không?"

"Em ngồi xuống đi. Đừng đứng đó làm vướng chân anh. Đợt một chút nữa thôi là được ăn rồi!" Ninh Mặc thấy mình vừa cho cô ba phần mặt mũi, cô liền mở phường nhuộm, tức giận nói.

Quan Thước Hạ ngoan ngoãn ngồi vào bàn như học sinh tiểu học, nhìn bóng dáng Ninh Mặc bận rộn, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Trước khi anh đến, đã rất lâu rồi không có ai nấu cơm cho em ăn." Quan Thước Hạ đứng lên, tiến sát lại gần, rồi ôm lấy Ninh Mặc đang chờ nước sôi từ phía sau, áp mặt vào lưng anh.

"Khi ông nội mất, em rất đau lòng. Ngày đưa tang ông, ba em cũng không cần em nữa, một thân một mình với hành lý không biết đi đâu. Căn hộ này là mẹ em mua cho. Em không biết, vì sao họ lại vứt bỏ em, mà em cũng không hận được họ. Khi điền nguyện vọng đại học, em điền Đại học S, tuy lúc đó phải chăm sóc ông nội, không có thời gian học hành nhưng em biết đó là nơi ba mẹ em gặp nhau, nên em đã chọn nó."

Sáng sớm ngày 30, hai người vội vàng đi mua đồ Tết. Ninh Mặc kiên quyết mua quần áo mới cho Quan Thước Hạ, cô và anh giằng co rất lâu tại cửa hàng, cuối cùng cô chỉ có thể thỏa hiệp với anh. Tiến vào cửa hàng độc quyền Adidas, hai người mua một bộ quần áo thể thao kiêm đồ ngủ bằng cotton. Bởi vì đồng chí Ninh Mặc của chúng ta không thích mặc đồ ngủ truyền thống, mà anh lại muốn mua đồ đôi với Quan Thước Hạ, nên muốn hai người chia sẻ. Hừ, sao người này có thể ích kỷ như vậy?

"Vào đây đi." Quan Thước Hạ kéo tay Ninh Mặc đi vào một cửa hàng chuyên bán khăn quàng cổ.

"Mua cho anh à?" Ninh Mặc chỉ vào chiếc khăn trên cổ ma-nơ-canh.

Quan Thước Hạ lắc đầu, không trả lời mà cẩn thận chọn lựa khăn. Khi trả tiền, Ninh Mặc mới biết cô mua tổng cộng năm cái, trong đó có hai cái giống kiểu nhưng khác màu. Bốn cái được gói chung một túi, còn một cái gói riêng. Ninh Mặc cũng hiểu được.

Mua xong quần áo, hai người xuống siêu thị tầng dưới mua đồ. Đồ Tết được bày biện khắp nơi, đâu đâu cũng là màu đỏ, tràn đầy không khí vui mừng. Đi một vòng, trong xe đẩy chất đầy sữa, bánh mì, thịt, rau, đủ cho hai người ăn một tuần. Ba túi đồ đầy ắp, còn có một thùng sữa, Ninh Mặc hai tay cầm ba túi, Quan Thước Hạ ôm thùng sữa có mười sáu hộp.

Khi chờ đèn đỏ, Quan Thước Hạ ngồi trong xe đột nhiên quay đầu nói với Ninh Mặc: "Tối nay, em sẽ về đại viện ăn cơm. Đã lâu không về, năm mới phải về thắp hương cho ông nội."

"Vậy bây giờ chúng ta cùng về luôn. Tối nay cơm nước xong lại cùng nhau đi."

Quan Thước Hạ gật đầu, chỉ vào chiếc túi đựng bốn cái khăn nói: "Kia là mua cho ông bà và hai bác. Anh giúp em đưa cho mọi người nhé."

"Con dâu xấu sớm hay muộn cũng phải gặp ba mẹ chồng, huống chi đã quen như vậy, không phải ngại đâu." Ninh Mặc thấy biểu cảm của Quan Thước Hạ không được tự nhiên, liền trêu ghẹo.

Quan Thước Hạ lườm anh: "Em xấu lắm à?"

Cô làm bộ tức giận, quay mặt ra ngoài cửa sổ, không để ý đến anh.

"Tức giận rồi hả?" Ninh Mặc vươn tay chọc chọc cô.

"Anh Ninh, mời anh chú ý lái xe!" Quan Thước Hạ chỉ chỉ đèn xanh phía trước, nói với Ninh Mặc.

Cửa nhà họ Quan đang mở. Quan Thước Hạ không hề lo lắng hôm nay sẽ gặp Lý Vận Như, vì năm nào cũng vậy, ba Quan biết Quan Thước Hạ không thích bà ta nên mỗi lần cô về nhà đều để bà ta về nhà mẹ đẻ.

Quan Thước Hạ vừa bước vào cửa, thấy ba Quan mặc tạp dề vui mừng cầm cả nồi chạy ra.

"Con đã về rồi à! Mau đi rửa tay đi, sắp ăn được rồi. Cô Lâm, để ý lửa bánh chẻo!" Ba Quan quay đầu nói với vào trong bếp, lại quay đầu nói với Quan Thước Hạ: "Chúng ta đi dâng hương cho ông trước đã. Ông mà nhìn thấy con chắc chắn sẽ rất vui."

Cô gật đầu, nước mắt có xu hướng muốn trào ra nhưng cô cố gắng kìm nén. Túi quà trong tay bị cô siết chặt trong tay, mất đi dáng vẻ vốn có ban đầu.

Bài vị bằng gỗ, bên trên là chữ Khải màu vàng, không mới nhưng được lau chùi rất cẩn thận, không hề có bụi. Ba Quan đưa cho Quan Thước Hạ ba cây hương.

"Con nói chuyện với ông đi, ba đi bày đồ ăn, lát nữa quay lại gọi con." Ba Quan muốn để lại không gian cho con gái.

"Vâng." Quan Thước Hạ gật đầu, cầm lấy chiếc túi đặt dưới chân đưa cho ba Quan, nói: "Mua cho người." Chỉ ba chữ nhưng cũng khiến ba Quan, một người kiên cường, cũng phải rưng rưng.

"Được, được, được." Không biết là kích động hay cảm động, ba Quan nói như vẹt, chỉ lặp đi lặp lại một chữ.

Khi ăn cơm, ba Quan quàng khăn ngồi vào bàn, khăn màu đỏ xuyết thêm sắc trắng, thoạt nhìn có vẻ già nhưng khi ba Quan quàng lên lại có sức sống hơn.

"Đây là bánh chẻo, ha ha, có bí mật đó." Ba Quan chỉ vào bát bánh chẻo lớn trước mặt Quan Thước Hạ. Bánh chẻo căng tròn, vỏ bánh trong suốt sáng bóng.

Quan Thước Hạ dùng thìa múc một cái bánh cho vào miệng, cắn phải cái gì đó cứng rắn, cô nhổ ra liền thấy một đồng xu mới tinh, trên mặt ghi "một đồng".

Trong bữa cơm tất niên, Quan Thước Hạ ăn tổng cộng hai mươi ba cái bánh chẻo, trúng hai mươi ba đồng tiền.... Ba Quan nhặt những đồng tiền trên mặt bàn lên, cho vào một chiếc phong bao đỏ, đưa cho Quan Thước Hạ, nói đây là tiền mừng tuổi.

Cơm nước xong, cấp dưới của ba Quan bắt đầu đến chúc Tết, ba Quan nhất thời bận rộn. Giúp đỡ cô Lâm thu dọn bát đĩa, Quan Thước Hạ nghe cô Lâm nói một đống chuyện về ba Quan. Ví dụ như vì vấn đề dạ dày, năm nay ba Quan vào viện bốn lần; người phụ nữ Lý Vận Như kia ngay cả cô Lâm cũng nhìn không vừa mắt, bà ta nghĩ mình là nữ chủ nhân cái nhà này, nhưng đáng tiếc là ba Quan không cho bà ta một danh phận; người ta nói sang năm mới ăn được tiền xu trong bánh chẻo sẽ may mắn nên sáng sớm, ba Quan đã làm bánh chẻo. Hai mươi ba cái bánh chẻo đều có tiền xu, bởi vì con gái ông năm nay sẽ hai mươi ba tuổi.

Khi ba Quan đưa Quan Thước Hạ ra cửa, người nhà họ Ninh đã đứng ngoài cửa, cười cười nhìn Quan Thước Hạ, phô trương khiến cô cảm thấy được yêu chiều mà lo sợ. Trên cổ mỗi người đều quàng khăn Quan Thước Hạ mua, chính cô nhìn còn thấy ngại.

"Nhóc con có mắt nhìn thật tốt. Nhìn xem, chúng ta đều trẻ ra mười tuổi." Người nói là bà cụ Ninh, bà sải bước, dùng đôi tay đầy dấu vết năm tháng kéo tay Quan Thước Hạ.

"Bà nội, đây là việc cháu thấy vui mà. Nào có khoa trương như vậy! Nếu như vậy, ngày mai để Ninh Mặc dọn cả cửa hàng kia về." Quan Thước Hạ mỉm cười, bà cụ Ninh vuốt mái tóc ngắn của cô, đau lòng nhìn cô bé này.

Xe đỗ ngay cạnh họ là xe của Ninh Mặc. Mẹ Ninh nói với mẹ chồng mình: "Mẹ à, Ninh Mặc đã cho xe ra rồi, mẹ để Quan Quan lên xe đi. Bên ngoài rất lạnh, hai đứa mau đi thôi. Quan Quan, ngày mai, cháu về Ninh Mặc cùng nhau về ăn cơm đấy."

"Bà nội, chúng cháu đi trước ạ! Mọi người cũng vào nhà đi thôi, bên ngoài rất lạnh." Quan Thước Hạ ngẩng đầu nói với bà cụ Ninh, lại cười với ông cụ Ninh và ba Ninh, quay đầu nói với ba Quan: "Ba cũng vào nhà đi." Sau đó, cô không quay đầu lại mà ngồi vào chỗ Ninh Mặc đã mở sẵn cửa. Xuyên qua cửa sổ, cô thấy mắt ba Quan đầy nước mắt, tất cả là do tiếng gọi "ba" của cô.