Chương 44

Vào nhà, theo thói quen, Quan Thước Hạ theo mở ti vi lên rồi nằm trên sô pha xem, Ninh Mặc ngồi xuống cạnh cô.

"Đây là lì xì của anh à?" Ninh Mặc nhìn bao lì xì trên tay Quan Thước Hạ mà ba Quan vừa đưa cho cô.

"Đây là của ba đưa cho em." Quan Thước Hạ lắc lắc cái bao khiến nó phát ra tiếng "leng keng", ngừng một chút, cô hỏi Ninh Mặc: "Có phải em rất bất hiếu không? Năm nay, ba nhập viện bốn lần mà đứa con gái là em lại không hay biết gì."

Ninh Mặc thấy Quan Thước Hạ nhăn mày, muốn xoa trán cô: "Đừng tự trách mình, đó không phải lỗi của em."

Cô sợ nếu mình nói tiếp sẽ òa khóc lên mất, mà giờ là năm mới cũng không tốt lắm, cô lảng sang nói chuyện khác: "Anh chưa lì xì cho em đấy!"

Ninh Mặc đứng dậy, nói chờ chút liền đi vào phòng mình. Kim phút chạy từ số 2 đến số 4 anh mới đi ra, ngồi trở lại bên người cô.

Anh đưa cho cô một túi giấy, nói vẻ trịnh trọng : "Em lấy ra đọc đi."

Quan Thước Hạ mở ra, thất vọng khi thấy chỉ là một tờ giấy A4 màu đỏ, nhưng giấy đỏ cũng đã tốn công rồi. Mặt sau, giống như một phiếu cơm, vẽ một bát cơm đầy và một đôi đũa. Chữ trên giấy như sau:

Giấy khen

Gần đây bạn Quan Thước Hạ biểu hiện rất tốt, đặc biệt thưởng một phiếu cơm dài hạn. Phiếu cơm này có giá trị từ ngày hôm nay, có hiệu lực vĩnh viễn, đối tượng chỉ có Ninh Mặc.

Người phát phiếu

Người yêu - Ninh Mặc

"Trong tiểu thuyết đều là đưa thẻ vàng! Ninh Mặc, anh cũng thật nhỏ nhen, lại dùng một tờ giấy để lừa em!" Quan Thước Hạ bật cười.

"Thẻ vàng còn phải tìm nhà hàng có thể quẹt thẻ mới được, không tiện lắm đâu. Em xem, anh luôn ở cạnh em, em muốn ăn gì cũng được." Ninh Mặc véo mũi Quan Thước Hạ, thấy cô được tiện nghi còn khoe mẽ.

Quan Thước Hạ cầm túi giấy, ném cho Ninh Mặc một câu: "Vậy anh phải mua cho em mọi thứ, em phải nắm chặt cái này." Đứng dậy cắt túi giấy dai vào ngăn tủ ti vi.

"Được!" Ninh Mặc lên tiếng.

Hồi lâu, tầm mắt Quan Thước Hạ mới rời khỏi ti vi, quay trở lại Ninh Mặc đang ngồi bên cạnh. Thấy anh đang nhìn mình chăm chú, cô cảm thấy rất ngượng ngùng.

"Em không biết là vào lúc không bình thường thì nên làm vài chuyện không bình thường à?" Ninh Mặc xấu xa chớp mắt nói với Quan Thước Hạ.

"Em đang làm việc không bình thường đây." Quan Thước Hạ nghiêm trang trả lời Ninh Mặc: "Hôm nay là đêm 30 Tết, chúng ta phải thức đêm chờ giao thừa."

"Thức đêm chờ giao thừa?" Ninh Mặc bị câu nói này đánh bại, ho khan một tiếng rồi ngồi nghiêm chỉnh, hai tay ôm lấy má Quan Thước Hạ, quay mặt cô 90o, chuyển từ TV đến mặt mình: "Tôm nhỏ, em có biết cái anh nói không phải cái này không?"

Quan Thước Hạ đánh giá Ninh Mặc một hồi, tầm mắt không cẩn thận nhìn xuống phía dưới hai giây, đỏ mặt, nhưng lại không muốn bị Ninh Mặc nhận ra, liền giả bộ thành thục, nhẹ nhàng nói với anh : "Ở phòng anh cũng được, phòng em cũng được, trên hành lang cũng được, đi tắm nước lạnh hạ nhiệt đi. Việc này có thể tự giải quyết được." Nói xong, Quan Thước Hạ vươn tay đồng tình sờ mặt Ninh Mặc.

"Em chết chắc rồi, Quan Thước Hạ! Dám cười anh!" Ninh Mặc còn chưa nói hết, Quan Thước Hạ đã chạy trốn như cá trạch, làm anh không thể không đuổi theo cô khắp phòng.

Ninh Mặc đứng ngoài cửa ôm cây đợi thỏ suốt 15 phút, cuối cùng cũng đợi được Quan Thước Hạ nghĩ trò chơi đã chấm dứt nên mở cửa đi ra. Bất ngờ bị Ninh Mặc ôm lấy từ phía sau, giãy giụa không có hiệu quả, lúc này cô như một chú dê con trước miệng sư tử, không hề có đường sống. Đi đến sô pha ngoài phòng khách, Quan Thước Hạ chỉ cảm thấy mình bị đặt lên sô pha, sau đó Ninh Mặc liền đè lên trên, không có một khe hở.

Ninh Mặc bất ngờ đè lên, hai môi gặp nhau. Nụ hôn này rất khác lần trước, tràn ngập du͙© vọиɠ, lại thêm chút dồn dập. Quan Thước Hạ bị đặt ở dưới có thể cảm nhận rõ ràng du͙© vọиɠ của Ninh Mặc, cô cũng biết sau đó đại khái sẽ xảy ra chuyện gì. Việc này trong mắt nhiều cô gái thời đại mới cũng không xa lạ, nhưng Quan Thước Hạ vẫn có chút sợ hãi, cô không ngờ sẽ nhanh như vậy. Bàn tay hạnh kiểm xấu của Ninh Mặc thăm dò trên người Quan Thước Hạ, tiếp xúc da thịt tạo nên lửa nóng. Sự khô nóng trong cơ thể biến thành một loại du͙© vọиɠ khống chế hành vi hai người.

"Ninh Mặc, tay anh!" Quan Thước Hạ la lên, thở hổn hển chặn lại bàn tay Ninh Mặc đang đặt sau lưng cô. Lúc này, tay Ninh Mặc đã lẻn vào trong áo lông, muốn cởi móc áσ ɭóŧ.

Một tiếng này không thể không kéo Ninh Mặc trở lại thực tại, hai mắt vẫn còn du͙© vọиɠ chầm chậm đứng dậy rời khỏi người Quan Thước Hạ, hít sâu cố gắng đè nén cơn sóng cuộn trào trong cơ thể. Ninh Mặc muốn nói gì đó với Quan Thước Hạ nhưng lại bị tiếng chuông cửa dồn dập ngắt lời. Ninh Mặc càng thêm bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn để ý đến nó, mày cũng nhăn thành một ngọn núi, cực kỳ giống một đứa trẻ đưa kẹo đến miệng rồi còn đánh rơi mất.

Cô nhỏ giọng nói : "Đi mở cửa đi!" Đỏ mặt nói với Ninh Mặc bên trên.

Quan Thước Hạ lại đẩy lần nữa, thúc giục anh, Ninh Mặc thấy bộ dáng phồng má của cô rất đáng yêu, nhịn không được mà vuốt tóc cô, hôn thêm một phát lên môi cô mới đứng dậy, đen mặt đi mở cửa. Nếu có thể, có lẽ anh sẽ cầm đao chém người bên ngoài.

"Chúc anh năm mới tốt lành! Thật ngại khi quấy rầy anh. Vừa rồi chúng tôi nhận được phản ánh của hộ gia đình dưới lầu, phiền các anh nhỏ giọng một chút." Bên ngoài cánh cửa chống trộm là anh bảo vệ áo mũ chính tề tươi cười, nhìn thấy khuôn mặt như người ta thiếu nợ mấy ngàn triệu của Ninh Mặc mà anh ta cảm thấy sợ hãi.

"Biết rồi. Còn chuyện gì không?" Giọng điệu Ninh Mặc cực kỳ không tốt.

"Không có, không có." Viên bảo vệ ngoài cửa liên tục lắc đầu, nhanh chóng lùi lại.

Đóng cửa trở lại phòng khách, Ninh Mặc thấy Quan Thước Hạ đang ngồi trên sô pha xem chương trình cuối năm như không có chuyện gì. Ninh Mặc không nói gì ngồi xuống cạnh cô, vươn tay ôm thắt lưng cô kéo vào lòng mình, đặt cằm lên vai cô, không hề nhắc lại chuyện vừa nãy. Tuy rằng vẫn có chút mập mờ, nhưng rõ ràng du͙© vọиɠ đã bị viên bảo vệ đánh bay, không còn lại bầu không khí như vừa rồi.

"Thật sự không cần đi tắm nước lạnh à?" Quan Thước Hạ chột dạ quay lại hỏi Ninh Mặc.

"Ngoan ngoãn xem TV của em đi, bằng không anh không thể cam đoan kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Ninh Mặc xoa xoa đầu Quan Thước Hạ, thay đổi tư thế, ôm lấy cô từ phía sau, không hề lên tiếng, cùng cô xem chương trình cuối năm nhàm chán. Khi bài hát "Một đêm khó quên" kết thúc của chương trình trong hơn 20 năm qua vang lên thì hai người nằm trên sô pha đã ôm nhau tiến vào mộng đẹp.

Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai người đang ngủ say trong phòng khách tạo nên một bức tranh hài hòa và đẹp đẽ. Ninh Mặc vừa tỉnh không lâu vẫn duy trì một tư thế, sợ đánh thức Quan Thước Hạ, anh nằm bên cạnh ngắm nhìn cô bé đang ngủ say. Khuôn mặt nhỏ nhắn chưa trang điểm, lông mi dài, mái tóc hỗn độn, đầu tựa vào ngực anh.

Lông mi dài động đậy, Quan Thước Hạ vừa tỉnh ngủ, phát hiện bên cạnh còn có một thân hình nhiệt độ ổn định, cô lại nhìn vào mắt anh, rồi nhìn chiếc áo khoác đắp trên người mình.

"Chào buổi sáng!" Ninh Mặc lên tiếng, phá vỡ sự im lặng xấu hổ của Quan Thước Hạ.

"Chào buổi sáng!" Thì ra tỉnh lại trong lòng người yêu, nói câu chào buổi sáng với anh cũng là một chuyện khiến người ta vui vẻ, đây là hạnh phúc bình dị trong cuộc sống. "Anh sao vậy?" Quan Thước Hạ đứng lên thấy Ninh Mặc không ngừng đấm đấm vai.

Ninh Mặc lỡ đãng trả lời Quan Thước Hạ, theo đuôi cô vào phòng rửa mặt : "Không sao, chắc là bị tê."

Cuộc sống ở nhà luôn nhàn nhã, thoải mái. Ngồi trước màn hình máy tính, công khai nghe nhạc bằng loa, không cần dùng tai nghe làm đau tai.

Mấy ngày nghỉ Tết đối với Ninh Mặc rất là tốt đẹp. Quan Thước Hạ tất nhiên rất rảnh rỗi, vì cô còn có kỳ nghỉ đông, Ninh Mặc thì mùng bảy đã phải đi làm bán mạng. Tôn Thư gọi điện đến nói đã đặt hai bàn tại Biệt Trúc Nhã tối mùng sáu, nói là mọi người chờ xem người yêu mới của Ninh Mặc, mời Ninh Mặc và Quan Thước Hạ đến tham gia, bỏ lại một câu không đi sẽ dẫn người đến vây xem Quan Thước Hạ.

Quan Thước Hạ cau mày mắng Tôn Thư một chữ "Quỷ" qua điện thoại, sau khi cúp máy quay đầu lại nói với Ninh Mặc một câu "Tai họa" khiến Ninh Mặc quay khuôn mặt với hai lỗ mũi nhét giấy từ màn hình máy tính mà vô tội nhìn cô. Ninh Mặc bị cảm, do đêm 30 ngủ cùng người đẹp trên sô pha. Vì sao một cô gái như Quan Thước Hạ chưa ốm mà đại lão gia như Ninh Mặc đã không chịu nổi thử thách của mùa đông? Đó là vì Ninh Mặc dùng áo khoác của mình đắp cho Quan Thước Hạ, còn anh chỉ mặc một chiếc áo lông mỏng manh vượt qua một đêm. Song Ninh Mặc người ta vẫn rất vui vẻ, ít nhất nhìn Quan Thước Hạ cầm trà gừng và thuốc cảm cúm đi tới đi lui trong phòng vì anh, tuy ngoài miệng anh không nói gì nhưng trong lòng lại mừng như điên.