Chương 10: Sắc dụ tả tướng

Edit: Sắc Miu

Chương 10: Sắc dụ tả tướng.

“Thần và Tề tướng quân là thật lòng yêu nhau, nếu bệ hạ không thành toàn, thần sẽ quỳ ở đây không đứng dậy.” Nói xong lại dập đầu mấy cái.

Cảnh Ninh chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy, nói đến thế còn chưa hiểu, lại còn càng quấy, kiểu này lát nữa sẽ là một khóc hai nháo ba thắt cổ đây!

Cảnh Ninh nhìn về phía Ngụy Tiêu xin giúp đỡ, Ngụy Tiêu vuốt ống tay áo chậm rãi nói: “Tứ Vương gia làm vậy là ý gì? Muốn bức Hoàng thượng vi phạm luật pháp để thành toàn cho các người sao?

“Vi thần không dám, thần và Tề tướng quân yêu nhau thật lòng, xin bệ hạ vì thần một lòng si mê, mà thành toàn cho thần và Tề tướng quân. Nếu đời này không thể ở cùng Tề tướng quân, thần nguyện thăng đăng cổ phật đến cuối đời.”

Nàng ngoài mặt nói không dám, thật chất đang gia tăng sức ép để hoàng đế không thể từ chối. Nếu hoàng đế thật sự không đồng ý, sẽ bị bọn họ nói là hành xử không hợp tình lý, là một đế vương lãnh đạm không nể mặt tình tỷ muội, còn Tứ Vương gia sẽ được ca ngợi là người si tình.

Không thể không nói, Tứ Vương gia này quả thật rất giỏi tính toán, chỉ trong thời gian ngắn thế đã nghĩ ra được đối sách, chiếu ngược quân cờ.

“Tứ Vương gia nói như vậy không phải là làm khó bệ hạ sao? Bệ hạ trị quốc theo nề nếp có gì là sao? Ngược lại Tứ Vương gia biết pháp phạm pháp. Biết rõ Tề tướng quân là tội thần còn yêu hắn? Thật không biết Tứ Vương gia đây đang có tâm tư gì?!”

Ngụy Tiêu nói không nể mặt, lời vừa dứt, đột nhiên Tứ Vương gia đứng bật dậy gào khóc, khiến mọi người giật mình, lão hồ ly hữu tướng không thể không bội phục vị Tứ Vương gia này, quả là không thể đặt tội với nữ nhân và kẻ tiểu nhân! Cái cách khóc nháo om sòm trước mặt mọi người như thế này là kế sách cuối cùng rồi, lão tự để tay lên ngực cảm thán bản thân không thể vô sỉ như vậy được.

Ngụy Tiêu cũng sửng sốt, bộ hắn đang ức hϊếp nàng ta đến phải khóc nháo vậy sao? Không biết Tứ Vương gia này còn muốn dùng chiêu gì nữa.

Tứ Vương gia vừa như khóc hoa lê đái vũ, vừa nói: “Tình cảm là chuyện vi thần không thể khống chế, thần thật sự rất yêu Tề tướng quân, nên mới bất chấp tội đại bất kính cầu bệ hạ thành toàn. Xin bệ hạ thương xốt cho tình yêu của thần mà cho một ân huệ, đồng ý cho thần cùng Tề tướng quân đi.”

Trong ấn tượng của Cảnh Ninh, Tứ hoàng tỷ là người không khác gì nam nhân, văn võ song toàn. Lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ khóc như vậy, nhất thời nàng có chút dao động.

Ngụy Tiêu thấy vẻ mặt nàng có chút do dự, liền ra hiệu cho Tiểu Toàn Tử.

Tiểu Toàn Tử liếc nhìn đã hiểu ý, đến nói với Cảnh Ninh điều gì đó, sau đó Cảnh Ninh tuyên bố: “Chuyện này hệ trọng, lần tới lại bàn tiếp.”

Nói xong khoát tay ôm trán: “Trẫm mệt mỏi, có việc thì tấu, không việc bãi triều.”

Cuối cùng cũng chấm dứt được màn kịch náo loạn này. Cảnh Ninh theo lời của Ngụy Tiêu, gọi hữu tướng cùng với vài người đứng đầu các đại gia tộc tiến cung thương nghị việc này.

Những người này thế mà lại vô cùng thống nhất ý kiến, đều không đồng ý. Điều này làm cho Cảnh Ninh an tâm phần nào.

Bọn họ đi rồi, Cảnh Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy Tiêu thấy dáng vẻ buông lỏng tâm tình của nàng, không khỏi trầm giọng nói: “Bệ hạ đừng vội mừng, việc này không dễ giải quyết như vậy đâu.”

Cảnh Ninh bị lời nói của hắn làm run bắn, vịn vào ghế nhìn hắn thốt lên: “Không thể nào!”

Ngụy Tiêu thở dài: “Việc ngoại giao với Yến quốc vẫn là thần nắm giữ, hữu tướng vốn đã đỏ mắt với việc này. Nếu như có thể cắt đứt mối giao hữu giữa thần và Yến quốc, có lẽ bọn họ sẽ thử mạo hiểm một lần.”

Cảnh Ninh suýt chút chửi thề, đây là chuyện khiến người ta vô cùng nhức đầu!

“Bệ hạ nên có chuẩn bị, đề phòng vạn nhất.” Nói xong hắn thi lễ, chuẩn bị rời khỏi.

Cảnh Ninh nhìn bóng lưng của hắn, nhớ đến kế hoạch của mình đêm qua, vội bước đến kéo tay hắn.

Ngụy Tiêu xoay người, nhìn tay nàng níu lấy mình, cũng không rút ra hỏi: “Bệ hạ còn có chuyện gì?!”

“Ngụy khanh nhớ giúp trẫm! Trẫm… trẫm sợ…” Cảnh Ninh ngượng ngùng nói, gương mặt ửng hồng.

Ngụy Tiêu ho khan một tiếng, rút tay về, đáp: “Bệ hạ không cần sợ, thần vẫn luôn giúp đỡ bệ hạ.”

Cảnh Ninh nghe thấy lời này không hiểu sao trong lòng xót xa, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Ngụy Tiêu nói không nên lời. Thế này là thế nào?? Hôm nay là ngày xui của hắn hay sao? Liên tục có hai nữ nhân đều vì lời nói của hắn mà khóc. Tứ Vương gia thì dễ hiểu rồi, chỉ vì nàng ta muốn đạt được mục đích nên không từ thủ đoạn. Còn Hoàng thượng đây là vì cái gì? Hắn đâu có nói gì sai đâu chứ!

Ngụy Tiêu thật sự không biết phải xử lý tình huống này thế nào, làm sao để dỗ nữ nhân đây?

Còn không đợi hắn mở miệng, Cảnh Ninh đã ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói: “Ngụy khanh, trên đời này chỉ cần khanh tốt với trẫm là được rồi.”

Nghe nói nói như vậy, Ngụy Tiêu vốn đang định đẩy nàng ra, tay lại nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng vỗ vỗ trấn an. “Sao vậy, còn có rất nhiều người tốt với bệ hạ mà, Tiểu Toàn Tử cũng rất tốt với bệ hạ đấy thôi.”

Cảnh Ninh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, chầm chậm lau nước mắt, ra khỏi l*иg ngực hắn.

Độ ấm trong lòng Ngụy Tiêu không còn, chợt hắn cảm thấy có lẽ mình lại nói sai rồi. Hắn thở dài, đối tốt với nàng chỉ là trách nhiệm của một thần tử làm đúng bổn phận của mình. Hắn tuyệt đối sẽ không trở thành nam hậu!

Cảnh Ninh lau sạch nước mắt xong liền nói: “Là trẫm thất thố, Ngụy khanh lui ra đi.”

Ngụy Tiêu nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, mặc dù có chút lo lắng nhưng vẫn rời khỏi. Có lẽ hắn cũng không muốn dây dưa nhiều với nàng, vẫn nên dụng tâm cứng rắn thì hơn. Sau đó dặn dò Tiểu Toàn Tử chăm sóc nàng thật tốt, khuyên nhủ nàng nhiều hơn.

Ngụy Tiêu rời đi, trong đầu tràn đầy hình ảnh lê hoa đái vũ của nàng, trong lòng dân lên một nỗi chua xót không rõ là tư vị gì. Nàng yếu ớt như vậy đâu thích hợp làm hoàng đế, phải để người ta cưng chiều yêu thương mới đúng.

Cảnh Ninh lúc này đi đi lại lại trong điện, trong lòng vô cùng hối hận. Sao lại khóc chứ! Khóc xấu như vậy làm sao câu dẫn được hắn!

Nhưng mà nói thật nàng càng lúc càng để ý tả tướng, càng lúc càng cảm thấy hắn rất có mị lực, nhất là vóc dạng khi mặc triều phục, đặc biệt khiến người ta yêu thích.

Tả tướng hình như đã 26 tuổi rồi. Không biết tại sao đến tuổi này rồi mà hắn còn chưa lấy thê tử, thậm chí ngay cả hồng nhan tri kỷ cũng không nghe ai nói đến, thật làm người ta tò mò.

Điều này cũng làm cho Cảnh Ninh nhớ đến lời đồn lúc trước, sở dĩ hắn chậm chạp không thành thân là vì hắn đoạn tụ.

Nếu lúc trước nàng còn tin lời đồn thì bây giờ, sau sự việc trên xe ngựa ngày đó, chứng tỏ không phải hắn không có hứng thú với nữ nhân, hắn còn đùa bỡn nàng như vậy…

Cảnh Ninh nhớ đến chuyện đó, liền đỏ mặt, nhanh chóng mở cửa sổ cho thông thoáng, làm dịu đi gương mặt đang nóng bừng.

Rõ ràng hắn rất có hứng thú với thân thể nàng, như sao lại không đề cập đến nữa? Là do mấy lời nàng từ chối có tác dụng sao?

Cảnh Ninh có chút hối hận. Sớm biết như vậy ngày đó đã không đẩy hắn ra, cứ để gạo nấu thành cơm, thì bây giờ đâu phải hao tâm tổn trí như vậy.

Ngẫm nghĩ một chút, nếu hắn có hứng thú với cơ thể nàng, vậy thì cứ dùng sắc dụ hắn trước đi rồi tính tiếp.

Tiểu Toàn Tử thấy hoàng đế đột nhiên mở cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì mà đứng bất động, đành mở miệng nhắc nhở: “Bệ hạ, ban đêm gió lạnh, bệ hạ vẫn nên đóng cửa sổ thì tốt hơn.”

Cảnh Ninh bị giọng nói của Tiểu Toàn Tử làm giật mình, thoát khỏi suy nghĩ miên mang đóng cửa sổ lại.

“Tiểu Toàn Tử, ngươi đi theo trẫm mấy năm rồi?”

“Bẩm bệ hạ, nô tài theo bệ hạ đã năm năm rồi.”

“Ngươi là người tả tướng an bài bên cạnh ta đúng không?”

Tiểu Toàn Tử nhanh chóng quỳ rạp xuống đất dập đầu: “Tả tướng đại nhân lo lắng cho an nguy của bệ hạ, chỉ phải nô tài theo hầu hạ, không hề có ý đồ gì khác.”