Chương 11: tam tiểu thư nhà hữu tướng

ra tiếp rồi nè các nàng ơi~~ Nhật Ký Phong Hậu Của Tả Tướng - Chương 11: tam tiểu thư nhà hữu tướng

Chương 11: Tam tiểu thư nhà Hữu tướng

Cảnh Ninh bĩu môi, Tiểu Toàn Tử làm sao có thể thật lòng đối đãi nàng, cùng lắm chỉ nghe theo tả tướng sai phái thôi.

Nhưng dẫu sao cũng không gây bất lợi gì cho nàng, không cần phải truy cứu đến cùng. Ngụy Tiêu cũng xem như có thể tín nhiệm được, mẫu đế giao cho hắn quyền giám quốc, cũng là vì tin tưởng hắn. Nàng quả là ngốc nghếch, lại không suy xét đến điểm này, đi nghe lời lão hữu tướng kia.

Cảnh Ninh suy nghĩ rồi dần chìm vào giấc ngủ, hiếm có được một đêm ngủ không mộng mị, trong lòng đối với Ngụy Tiêu càng sinh ra ỷ lại, quyết tâm nhất định phải thực hiện cho được kế hoạch trong lòng.

Quả nhiên, đúng như Ngụy Tiêu dự tính, chẳng được mấy ngày, các đại gia tộc kia liền trở mặt, ủng hộ Tứ Vương gia, mồm mép bọn văn nhân này đúng là chết cũng có thể nói thành sống. Cảnh Ninh không làm gì được họ, cũng may còn có Ngụy Tiêu chống đỡ.

Bởi vì lúc trước bọn họ dùng lời lẽ phản đối hết sức thuyết phục, Ngụy Tiêu phản đòn dùng chính lời của bọn họ trả lại cho bọn họ. Chuyện này cứ kéo dài mãi cũng phải là chuyện tốt, giải quyết dứt khoát cho xong.

Ngược lại, gϊếŧ chết Tề tướng quân lại là một chủ ý hay, nhưng mà làm vậy quá mạo hiểm, dễ dàng bị người khác phát hiện. Ngụy Tiêu chỉ có thể xếp chủ ý này xuống hạ sách, viết thư cho Yến hoàng đế, mời sứ giả Yến quốc đến đây. Trước mặt sứ giả, bọn người kia sẽ không dám trắng trợn giao hảo với Tề quốc. Dù sao thì Tề - Yến vốn trăm năm giao thủ một mất một còn, hơn nữa hiện tại Yến quốc đang trong thời kì hưng thịnh, bọn họ sẽ không dám làm mất lòng người của Yến quốc.

Hoàng đế Yến quốc rất sảng khoái gửi hồi ầm, đồng ý cử Ngũ hoàng tử đến làm sứ giả.

Ngũ hoàng tử là trưởng từ của Yến vương, vốn tư chất thông minh, vô cùng được sủng ai, có thể thấy được Yến vương rất chú trọng lời mời này.

Tứ Vương gia thấy vậy đành phải từ bỏ, nhưng nàng không cam lòng, dựa vào cái gì một bao cỏ chỉ thích sống an nhàn phóng túng lại được lên làm hoàng đế, mà nàng lại không thể? Chẳng lẽ đơn giản chỉ vì nó là con gái của tên nam nhân kia thôi sao?

Nhưng thông qua việc này nàng nhận ra một điều. không có Ngụy Tiêu, bao cỏ kia thật chất chẳng có bản lĩnh gì!

Chỉ có thể nói, hai người không hổ danh là tỷ muội, nghĩ cách dùng liền ra cách sắc dụ. Tứ Vương gia năm nay đã 22 tuổi, lớn hơn nữ đế 4 tuổi, là độ tuổi chín mùi nhất.

Nàng không giống nữ đế sống chim l*иg cá chậu, sau khi đến đất phong đã gặp gỡ rất nhiều loại người. Thủ đoạn câu dẫn nam nhân của tiểu hoàng đế kia sao có thể so với nàng.

Chỉ là nàng có dùng sắc dụ với Ngụy Tiêu cũng vô dụng. Tuy nàng rất xinh đẹp, nhưng dù sao nàng cũng vừa đòi sống đòi chết thật lòng muốn gả cho Tề tướng quân, nay lại liếc mắt đưa tình với nam nhân khác, liệu có mấy ai sẽ tin?

Mấy ngày nay Ngụy Tiêu thực sự quá khổ sở. nữ đế đối với hắn quan tâm hết mực, thường cố ý gần gũi hắn, không phải là khoát tay thì là đột ngột nhào vào lòng hắn, mùa hè xiêm y đơn chiếc, mỗi khi gần là có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể thơm mát mềm mại. Nhìn thấy liền cứng rắn, lại không thể chạm vào, chạm vào hậu quả e khó lường, nghĩ đến mật chiếu kia, hắn lại đau đầu, chỉ có thể cố hết sức giảm bớt cơ hội tiếp xúc với nàng.

Cảnh Ninh cũng cảm thấy hắn cố tình giữ khoảng cách, liền trực tiếp đến phủ của hắn, thẳng thắn hỏi: “Ngụy khanh, trẫm thích khanh, chúng ta ở cùng một chỗ đi.”

Ngụy Tiêu bị lời nói của nàng làm sặc nước miếng, ho khan một hồi lâu, mới vỗ ngực nói: “Bệ hạ cẩn trọng lời nói, vi thần không dám nhận sự ưu ái của bệ hạ, xin bệ hạ cân nhắc lại.”

“Nhưng mà trẫm thật lòng thích Ngụy khanh, trong lòng không có lúc nào là không nhớ Ngụy khanh, cả ngày chỉ muốn cùng Ngụy khanh ở chung một chỗ.” Cảnh Ninh lấy dũng khí nói.

Ngụy Tiêu thật sự không nghĩ tới nàng sẽ nói ra những lời thẳng thừng như vậy, nhất thời không biết nên nói thế nào, chỉ cố giữ khoảng cách với nàng, một lúc sau mới lên tiếng: “Bệ hạ thích vi thần, là vinh hạnh của vi thần, chỉ là vi thần đã có ý trung nhân, thứ cho vi thần không thể đáp ứng bệ hạ việc này.”

Ngụy Tiêu mở to mắt nói dối, thầm muốn nhanh chóng chặt đứt ý niệm của nàng, hắn không muốn sau này trở thành nam hậu đâu.

Cảnh Ninh ngây người ra một lát sau mới phản ứng lại. Làm sao có thể?! Ngáy đó trên xe ngựa, rõ ràng hắn còn hôn nàng!

Cảnh Ninh hít sâu vài hơi, áp chế chua xót trong lòng, nhếch môi hỏi: “Chẳng hay Ngụy khanh thích tiểu thư nhà nào?”

“Là tam tiểu thư nhà hữu tướng.”

“Vậy tại sao Ngụy khanh chậm chạp không đến của cầu thân?” Cảnh Ninh thuận miệng hỏi tiếp, lòng khó chịu không thôi.

“Bệ hạ cũng biết vi thần và hữu tướng vốn không hợp nhau, cho nên đến nay vẫn chưa dám đến cửa cầu thân. Yên nhi si mê chờ đợi thần nhiều năm, thần đối với nàng cũng là một lòng một dạ.”

Ngụy Tiêu là đang nói dối. Tam nữ nhi nhà hữu tướng bị hữu tướng nhốt nuôi trong nhà, không ra khỏi cửa nửa biết, cũng không ai biết nàng ta là một si nhi, chỉ biết hữu tướng cực kì sủng ái tam nữ này, không đành lòng gả ra ngoài. Cũng chỉ là tình cờ hắn biết được chuyện này, vừa lúc có thể lôi ra làm cái cớ chống đỡ.

Cảnh Ninh ngượng ngùng sờ mũi, “Xem ra trẫm làm chậm trễ Ngụy khanh rồi. Ngụy khanh yên tâm, trẫm sẽ không đề cập đến chuyện này nữa, sau này cũng không nói những lời như vậy nữa.”

Thật lòng Cảnh Ninh rất muốn hỏi hắn ngày hôm đó trên xe ngựa tại sao lại đối với nàng như vậy, chẳng phải hắn yêu Yên Nhi kia một tấm chân tình cuồng si sao?

Nhưng nàng không hỏi được.

Cảnh Ninh xoay người rời đi, ngồi trên xe ngựa nước mặt tuôn rơi, nàng tùy tay lau đi, hít sâu mất hơi để bình ổn tâm tình. Lúc này mới ý thức được, bản thân thực sự thích hắn, chứ không phải chỉ đơn thuần muốn lợi dụng hắn nắm vững triều chính.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, người ta cũng đã có người mình thích, chắc bởi vì nàng nên hai người họ yêu nhau mới không thể ở cùng một chỗ. Bởi vì dù hắn thích Yên Nhi kia như vậy, cũng không thông đồng với hữu tướng làm bậy, không phải là dạng người chỉ vì tư tình nhi nữ mà làm việc bất cẩn.

Việc này cứ thế trôi qua, hai người rất ăn ý không đề cập đến chuyện hôm đó. Nhưng Cảnh Ninh lúc gặp hắn rất không được tự nhiên, vậy là thế nào? Ngoài trừ lúc lâm triều có gặp mặt, còn lại mọi việc đều thông qua Tiểu Toàn Tử truyền lời. Lúc có việc gặp riêng ngoài triều cũng phải để Tiểu Toàn Tử đứng bên cạnh hầu hạ, nàng không muốn ở chung một không gian riêng với hắn, sợ hắn lại bị đồn đãi những lời không hay, làm hỏng nhân duyên của hắn.

Mục đích của Ngụy Tiêu đã đạt được, nhưng trong lòng hắn cực kì không vui. Cũng không còn cách nào khác. Hắn tuyệt đối sẽ không trở thành nam nhân của nữ đế!

Khoảng chừng nửa tháng sau, Ngũ hoàng tử của Yến quốc đã đến.

Để tiếp đón khách quý, tối hôm sau Cảnh Ninh thiết yến trong cung, để đón gió tẩy trần cho Ngũ hoàng tử, mời đông đảo các quan đại thần đến.

Ngũ hoàng tử này dáng dấp anh tuấn, miệng lúc nào cũng tươi cười, chỉ cần dẻo miệng nịnh vài câu đã có thế khiến Cảnh Ninh phồng mũi cười vui vẻ, làm cho Ngụy Tiêu càng nhìn càng khó chịu. Rõ ràng nửa tháng trước còn nói thích hắn, giờ còn chưa được bao lâu đã cười đùa với nam nhân khác vui vẻ như vậy.

Ngụy Tiêu rót hai chén rượu, liền Yến Ngũ đã nâng một chén kính hắn nói: “Tả tướng đại nhân sao lại một mình uống rượu thế này, chi bằng chúng ta cùng uống đi.”

Mặc dù Ngụy Tiêu trong lòng khó chịu, nhưng cũng biết không thể từ chối, cũng nâng chén với hắn, uống một hơi cạn sạch.

Yến Ngũ uống xong, chép miệng một cái lại hướng về Cảnh Ninh nói: “Nữ nhi hồng của Nguyệt Trừng nhiên danh bất hư truyền.”

Cảnh Ninh cười tươi đáp: “Nếu ngũ hoàng tử thích thì uống nhiều một chút, trẫm có sai người chuẩn bị rất nhiều, đã đưa đến trạm dịch rồi.”

“Đa tạ nữ đế.” Yến Ngũ vừa nói vừa lấy một chén rượu nữa uống, có thể thấy được là cực kỳ yêu thích.

Cảnh Ninh nhìn bộ dáng hắn như vậy, không nhịn được cũng muốn nếm thử. Nàng chưa từng uống loại rượu nào mạnh như vậy, chỉ dùng chút rượu trái cây không làm say mà thôi. Hôm nay thấy ngũ hoàng tử yêu thích rượu này như thế, nàng cũng muốn thử một lần.