Chương 8

Thích Chước ngồi một lát, rồi đi lục lọi đồ trong phòng một lúc sau đó nhét dây thép vào ổ khóa.

Quý Thính chần chừ một lúc lâu sau đó nhích lại ngồi xổm bên cạnh anh.

“Thành Hỏa.” cậu thử gọi.

Thích Chước ngẩng đầu lên nhìn cậu, sau đó tiếp tục dùng dây thép mở khóa.

“Anh Thành Hỏa.” Quý Thính thay đổi cách gọi.

“Ngốc rồi hả?” lần này Thích Chước không nhìn cậu.

Quý Thính nghe tiếng anh đáp lại, cậu tiếp tục nói: “Anh Thành Hỏa, chúng ta có thể tới sân tinh hạm sao? Mẹ em đang ở đó chờ em tới.”

Sau khi nói xong, cậu nín thở nhìn Thích Chước.

“Mày đi đi, cửa không khóa.”

Thích Chước mở cửa tủ, thất vọng khi thấy bên trong chỉ là đống văn kiện. Quý Thính ôm bình nước ấm, thử dịch sát lại người anh, như là đang thì thầm: “Em không dám.”

“Mày không dám thì liên quan tới tao?”

Thích Chước nói xong, như nghĩ tới gì đó, anh chống tay lên cửa tủ, đứng lên nhìn Quý Thính.

Vẻ mặt anh có chút kỳ lạ, đôi mắt hơi híp lại có chút ánh sáng, Quý Thính bị nhìn tới lo lắng, cậu co rúm người lại, lùi về sau hai bước.

“Chó con.” Thích Chước nói.

“Đây.”

“Tao có thể dẫn mày tới sân tinh hạm.”

“Wow...Thật không?” vẻ mặt Quý Thính vui vẻ hẳn ra.

Thích Chước lại lạnh lùng nói: “Chỉ có điều, sau khi tới sân tinh hạm, mày cũng phải dẫn tao lên tinh hạm.”

“Được.” Quý Thính không chút do dự đồng ý.

Thích Chước nghi cậu không hiểu, kiên nhẫn giải thích: “Không thể chỉ mình mày lên tinh hạm, để tao ở bên dưới được.”’

“Được.” Quý Thính gật đầu như giã tỏi.

Cậu trả lời dứt khoát như vậy, lại làm Thích Chước không an tâm: “Mày không thể cứ nói ngoài miệng được, cần phải hành động.”

Quý Thính im lặng, đặt bình nước ấm xuống đất, hai tay đặt trước ngực, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Thích Chước ở đối diện.

“...Có ý gì?” Thích Chước hỏi.

Quý Thính: “Mỗi lần chiến sĩ cơ giáp thực hiện nhiệm vụ đều làm như này, hơn nữa đều hoàn thành nhiệm vụ được giao.”

Thích Chước nhìn cậu: “Nếu những người đó chỉ cho mình mày lên tinh hạm thì sao?”

Quý Thính liếc trái liếc phải rồi nói: “Em sẽ gào khóc lên.”

“Khóc cũng không được thì sao?”

Quý Thính hơi do dự, thấy sắc mặt Thích Chước trầm xuống, cậu hít một hơi sâu nói: “Em sẽ lăn lộn trên mặt đất giống như mấy bạn nhỏ không sạch sẽ.”

“Mặc kệ mày làm cách nào, dù sao cũng phải đưa tao lên tinh hạm.” Thích Chước đóng mạnh cửa tủ lại, vẻ mặt trở nên sắc bén: “Nếu không...” anh cầm dây thép lên cao, sau đó bẻ hai, mắt vẫn nhìn chằm chằm Quý Thính: “Mẹ nó, cho dù đuổi tới chân trời góc bể tao cũng sẽ chặt mày thành hai khúc như này.”

Quý Thính hít sâu một hơi, nhanh chóng tỏ thái độ: “Sẽ không, em chắc chắn sẽ dẫn anh lên tinh hạm, anh đừng chặt em làm hai khúc.”

Thích Chước vứt dây thép xuống đất, lại đi tới tủ bên cạnh. Quý Thính cúi đầu nhìn dây thép kia, nhỏ giọng nói: “Anh Thành Hỏa nhìn này, thật ra chưa đứt làm hai, không đứt...”

Thích Chước xoay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, cậu im lặng lại.

Tuy rằng Quý Thính rất muốn xuất phát đi sân tinh hạm ngay, nhưng Thích Chước nói buổi tối mới đi được, cậu cũng chỉ có thể đợi.

Quá trình chờ đợi rất khó khăn, thời gian giống như bị tiếng lửa đạn bên ngoài kéo dài ra thêm vậy. Thích Chước nửa nằm trên sô pha, chơi đùa thủy thủ trong tay mình, Quý Thính lại liên tục nhìn đồng hồ, miệng lẩm bẩm: “5h15...5h20...”

Khi cậu lại nâng tay lên nhìn đồng hồ, Thích Chước đột nhiên cả giận nói: “Mày lại lên tiếng thử xem?”

Quý Thính không dám hé răng, lấy bình nước ấm mở nắp ra, rón ra rón rén đi tới máy nước lọc.

Nước chảy xuống bình vang lên âm thanh, cậu lập tức ngừng tay lại, liếc nhìn Thích Chước, sau khi thấy anh không có phản ứng nào, cậu mới tiếp tục lấy nước. Sau đó từ từ mở hành lý ra, tiếng kéo khóa sàn sạt vang lên, cậu lại quay sang nhìn Thích Chước, sau đó bỏ bình nước ấm vào trong.

Thích Chước không lên tiếng, anh cúi đầu bóp chặt ly nước trong tay rồi lại kéo nó. Khi nhàm chán rồi, anh vứt hòn đá nhỏ vào bên trong, nhìn hòn đá va chạm vào ly phát ra âm thanh.

....

6h12pm, ngày 7 tháng 8 năm 3554, Tinh lịch.

Cơ giáp màu bạc vận hành theo thuật toán Quý Thính cài đặt, lướt qua làn đạn đan chéo nhau, lao thẳng xuống mặt đất.

Một số tuyến đường nằm ngoài khả năng chịu đựng của cơ thể con người, tuy rằng Quý Thính đã trụ vững trên ghế điều khiển nhưng cơ giáp không ngừng xoay tròn.

Thích Chước đứng trước giá treo cổ, phía sau anh là hai tên Tức nhân cầm súng.

Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm cơ giáp màu bạc đang lao thẳng xuống đây, môi nứt mẻ mím chặt, trong mắt đầy tơ máu.

1000m, 800m,...

Cơ giáp sắp tiếp đất, Thích Chước đang đứng im đột nhiên xoay người, khuỷu tay thúc về Tức nhân đang đứng phía sau, nhanh chóng cầm súng trong tay kẻ địch ná về phía tức nhân còn lại.

Sau đó dùng dây xích trên tay quấn lấy cổ tức nhân trước mặt, cơ bắp săn chắc gồ lên vì dùng hết sức.

Những tức nhân ở xung quanh lập tức nổ súng, mấy xúc tu nhanh chóng lao tới. Thích Chước kéo tức nhân tới trước mặt, dùng cơ thể nó chặn công kích, đồng thời nâng tay nó lên, bắn về phía trước.

Tất cả diễn ra rất nhanh, một số tên tức nhân đã ngã xuống đất, lúc này cơ giáp đã bay lên cao mới phạt hiện ra, lập tức bắn đạn về phía Thích Chước.

Thích trước buông tức nhân bị bắn như tổ ong xuống, sau đó bổ nhào sang cạnh giá treo cổ. Nơi anh đứng lúc đầu là nơi bằng phẳng có ít đất đá, bây giờ đã có thêm những hố to được tạo ra từ bom nổ.

Cơ giáp phía trên còn định tấn công, nhưng một chùm tia sáng màu lam đột nhiên bắn tới, nó không thể không bay sang trái để laser kia, trong lúc đó cơ giám màu bạc đã như mũi tên lao trong gió, lướt qua nó bay xuống đất.

Cơ giáp màu bạc không thay đổi đường đi, thân kim loại nghiêng sang một bên tránh né laser bắn tới. Theo tiếng vang lớn phát ra, bên trái của nó bị đánh trúng, thân trên bên trái cũng rơi khỏi cơ thể. Nhưng nó đã khóa mục tiêu, nhắm thẳng tới người phía sau giá treo cổ bên dưới, đồng thời bắn laser về phía cơ giáp của tức nhân.

Thích Chước vẫn nhìn chằm chằm Cơ giáp màu trắng bạc, khi thấy nó ở khoảng cách thích hợp rồi, anh hét lớn lên, sau đó từ dưới mặt đất nhảy cao lên không trung.

Đất đá xung quanh bắn tứ tung, anh đưa tay lên cao, cánh tay cơ giáp nhanh chóng kéo tay anh.

Cơ giáp màu trắng bạc lướt qua mặt đất, sau đó nhanh chóng bay lên cao, đồng thời mở cửa khoang ra, Thích Chước đang lơ lửng bên ngoài vội vàng trèo vào bên trong.

Thích Chước đi tới khoang cơ giáp, nhìn thấy Quý Thính đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế điều khiển, giống như đang ngủ say vậy. Anh nhanh chóng nhìn dữ liệu vật lý của người điều hành trên màn hình điều khiển chính , xác định Quý Thính chỉ là hôn mê.

Ánh mắt anh tham lam nhìn mặt Quý Thính, sau đó kéo đầu vào ngực mình, nặng nề hôn lên trán cậu, sau đó buông tay ra, mở khóa ghế điều khiển.

Cơ thể của Thích Chước bị khóa lại bằng một khung xương, hai tay cũng bị xích lại, anh chỉ thế khép lại trên cánh tay phải, chân cũng không khác gì.

nhưng cơ giáp cũng đã bị bắn rơi cánh tay và chân, cho nên cũng không quá ảnh hưởng.

Anh lấy điều khiển cơ giáp tới, nhanh chóng di chuyển sang phải, né tránh laser bắn tới. Sau đó, nhanh chóng bay sang trái, chui và một hang sâu không đáy.

Hành tinh H37 không có dãy núi, chỉ có đồng bằng vô tận. Trên đồng bằng lại có vô số khe rãnh, lớn có nhỏ có, như những viên pha lê rách nát tung hoành ngang dọc vậy.

Cơ giáp màu bạc nhanh chóng lướt qua mấy trăm khe rãnh, đôi lúc còn lách trái lách phải tránh né những laser đang bắn tới từ phía sau.

Thích Chước liếc nhìn Quý Thính đang hôn mê ở bên cạnh, đột nhiên lái cơ giáp vào một cái rãnh sâu bên phải, nhẹ giọng nói: “Nhóc con, ngồi vững.”

Anh kiểm soát phương hướng bay, cơ giáp nhanh chóng nghiêng người sang phải, linh hoạt bay qua khe rãnh sâu chật hẹp.

Oanh!

Phía sau vang lên tiếng va chạm, hai cơ giáp đuổi theo đã đâm mạnh vào khe, bị kẹt ở giữa không cách nào thoát ra được.

Thích Chước tạo chút khoảng cách với nhóm cơ giáp đuổi theo, anh nhìn thiết lập trên màn hình điều khiển, sau đó thay đổi phương hướng ba lần liên tiếp, từ rãnh mương sâu kia bay tới 61° Bắc -25° Nam.

Nhóm cơ giáp của Tức nhân cũng không từ bỏ việc truy đuổi, nhanh chóng thay đổi phương hướng đuổi theo bọn họ.

Thích Chước phản ứng nhanh nhạy và thao tác điêu luyện tránh né công kích của bọn chúng, vẫn luôn nhẹ nhàng nói chuyện với Quý Thính đang hôn mê. Giọng điệu của anh như rất nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự tàn nhẫn, liên tục ra đòn đánh trả những cơ giáp đang đuổi theo ở phía sau.

“...Đợi chút nữa là có thể lên tinh hạm rồi, sẽ cắt đuôi được đám này...Nhóc con, lúc em cực kỳ tuấn tú, cực kỳ hấp dẫn khi từ trên cao lao xuống...”

Cơ giáp bay về phía cánh trái của hành tinh H37 với tốc độ nhanh nhất, sau 30 phút, ánh sáng ở rãnh mương sâu kia dần dần biến mất, ban ngày biến thành đêm đen.

Giọng nữ trong hệ thống liên tục vang lên: “Cách mục tiêu còn 140km...Cách mục tiêu còn 95 km...Đẩy mạnh khí bên trái cơ giáp đã mất, tốc độ chậm lại 5.4...Còn 30s nữa nhóm truy kích sẽ đuổi tới...Cách mục tiêu còn 32 km...27,26,25,...”

Bầu trời hành tinh H37 đầy sao, thích trước nhìn thấy trên bầu trời đầy sao kia là một đám đen, trước đó Quý Thính đã giấu tinh hạm ở đây.

Cơ giáp thét gào lao ra khỏi mương sâu, chạy như bay tới tinh hạm, cơ giáp của Tức nhân nhanh cũng nhanh chóng lao theo, khoảng cách càng lúc càng gần.

“15, 14, 13,...”

Cửa tinh hạm đang mở ra, như là đang đợi cơ giáp thương tích đầy mình nhảy vào, khi sắp nhảy vào tinh hạm được rồi, Thích Chước phát hiện trước cửa tinh hạm đang từ từ hình thành lốc xoáy màu đen.

Diện tích của lốc xoáy kia cũng không lớn, nhưng lại chắn ngay trước cửa tinh hạm, liên tục xoay tròn ở bên ngoài.

“Đây là gì? Điểm nhảy tự nhiên sao?” Thích Chước lẩm bẩm.

Tiếng laser truy kích ở phía sau vang tới, cơ giáp đã không còn thời gian tránh né. Thích Chước nhanh chóng mở chế độ tự điều khiển, nghiên người ôm Quý Thính vào ngực, dùng cơ thể của mình bảo vệ cậu.

Phía sau đuôi cơ giáp trúng laser, mảnh kim loại bị bắn rơi xuống, trước khi cơ giáp nổ mạnh đã lao vào trong lốc xoáy...

7h16pm, ngày 13 tháng 6 năm 3536 Tinh lịch.

Khi Thích Chước đứng lên, Quý Thính ở bên kia sô pha đang nhìn chằm chằm anh cũng vội vàng nhảy xuống cầm hành lý của mình, kéo phần phật sau lưng anh.

Thích Chước đi ra cửa, Quý Thính vội vàng đuổi theo.

“Đi vào!” Thích Chước lạnh lùng quát.

Sắc mặt Quý Thính từ từ trắng ra: “Anh Thành Hỏa...”

“Ông đây chỉ muốn đi lên xem thế nào thôi, mày hoảng gì chứ? Cút vào.” Thích Chước nói xong đã xoay người đi lên cầu thang.

Quý Thính đuổi theo: “Em đi cùng anh.”

Thích Chước đột nhiên xoay đầu lại, từ trên cao nhìn cậu, tuy rằng không lên tiếng nhưng lú xoay người đi lên, Quý Thính không dám đuổi theo nữa.

“Anh Thành Hỏa, anh nhất định sẽ đi xuống phải không? Đúng không? Một mình anh chắc chắn sẽ sợ hãi.” cậu hoảng sợ hỏi.

Thích Chước không xoay đầu lại nhìn, vươn tay chỉ về bên phải, Quý Thính nhìn theo bóng anh, chầm chậm đi vào cửa phòng bên phải.

Thích Chước vừa lên tới, đã cầm chủy thủ trong tay, cẩn thận quan sát đại sảnh trống rỗng, sau đó chạy tới vách tường sau cửa lớn đứng, đầu ló ra ngoài quan sát.

Lúc này mới hơn 7h, xung quanh tối mờ. Xung quanh Thành Bàng Long đều là khói lửa mù mịt. Bầu trời tối đen đôi lúc hiện lên ánh sáng của laser, cơ giáp màu đen và Cơ giáp màu trắng bạc vẫn chiến đấu kịch liệt như trước.

Thích Chước biết không thể đợi được nữa, có đợi lâu tới mức nào thì cũng không chuyển biến tốt lên được, cần phải nhanh chóng đi tới sân tinh hạm.

Quý Thính đứng trước cửa phòng, đầu ló ra ngoài nhìn hướng cầu thang. Khi bóng dáng Thích Chước xuất hiện, cậu nhanh chóng tiến lên, vừa mừng vừa sợ kêu anh một tiếng anh Thành Hỏa.

Thích Chước không lên tiếng, anh đi vào phòng, mang balo của mình trên vai, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng, lại đi lên cầu thang.

Quý Thính đứng ở cửa, ánh mắt trông mong nhìn anh.

Thích Chước đứng trên cầu thang, xoay người nói với Quý Thính: “Còn đứng đó nhìn tao làm gì? Chờ tao cõng mày à?”

“A!” Quý Thính hiểu ra, vội vàng kéo hành lý đuổi theo: “Không cõng, không cõng, em không phải là bạn nhỏ học mẫu giáo.”

Cậu dốc hết sức kéo hành lý lên trên, hành lý vang lên âm thanh khi va vào cầu thang, va chạm cũng khiến cơ thể cậu lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã lăn.

Sau khi đứng vững, cậu lập tức nhìn Thích Chước, muốn nhìn xem anh có tức giận không, sau đó vội vàng giải thích: “Em sẽ nhanh chóng bò lên tới, sức em rất lớn.”

Thích Chước không lên tiếng, đi tới xách hành lý của Quý Thính lên, sau đó xoay người đi lên trên. Quý Thính dùng cả tay lẫn chân để bò lên trên, nhỏ giọng cảm ơn anh.

Hai bên đường đi tới sân tinh hạm đều có các nhà máy. Bên ngoài nhà máy đã bị phá hủy hơn phân nửa đột nhiên có bóng của một lớn một nhỏ, trong hoang dã nhanh chóng ẩn náu trong bóng đêm.

Tiếng đạn pháo rất rõ ràng, dưới đất đôi lúc còn rung lên. Quý Thính theo sát Thích Chước, nhìn thấy anh lấy tới một chiếc xe đạp địa hình màu đỏ từ trong đống cỏ khô ra.

“Wow...” cậu nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán.

Xe địa hình có yên phía sau, Thích Chước cột hành lý của cậu ở phía sau yên, sau đó ngồi lên xe, rồi xách Quý Thính lên ngồi trên gác phía trước xe.

Anh ra sức đạp xe chạy về phía sân tinh hạm.* Tức nhân: mọi người có thể search gg tìm kiếm thủy tức để liên tưởng tới hình dạng tức nhân trong truyện.