Chương 7

“Đuôi dài” rời đi, hai người chui ra khỏi tủ, Quý Thính thấy người sói đi tới cửa phòng, cậu nhanh chóng cầm hành lý đuổi theo.

Cho dù cùng người sói đi lên trên cậu cũng không muốn ở chỗ này một mình.

Sau khi ra khỏi phòng, Thích Chước không đi lên trên, anh đi vào phòng đối diện, tra dây thép vào ổ khóa, không biết anh tìm dây thép ở đâu nữa.

Quý Thính đứng đối diện anh, nhờ vào ánh sáng mờ mờ của hành lang, cậu nhìn thấy mu bàn tay trái của anh có vết máu.

“Người sói...”

Thích Chước ngừng lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cậu.

“...Anh người sói.” Quý Thính lập tức sửa lại.

Thích Chước nhếch môi, hàng răng trắng lộ ra: “Sói mẹ mày!”

Quý Thính hơi run lên: “Anh...”

“Ông đây không phải anh mày, cút xa một chút.”

Quý Thính lùi về sau nửa bước rồi nói: “Cái đó, tay của anh đang chảy máu.”

“Liên quan gì đến mày.”

Quý Thính không dám nói nữa, cậu thấy Thích Chước mở cửa phòng liền theo sát anh muốn đi vào bên trong, nhưng Thích Chước đã chắn trước cửa không để cậu vào còn định đóng cửa lại.

Quý Thính vội vàng chặn cửa, hoảng loạn nói: “Em còn chưa vào, để em vào trong đã.”

Thích Chước không lên tiếng, mím chặt môi, cằm cũng căng ra, vẻ mặt lộ vẻ lạnh lùng và từ chối hết sức rõ ràng.

Quý Thính dùng hết sức để đẩy cửa ra, nhưng cửa phòng vẫn từng chút từng chút đóng lại. Nước mắt trào ra, cậu không ngừng năn nỉ Thích Chước: “Cầu xin anh, cầu xin anh mà,...” đồng thời đưa chân vào chặn cửa.

“Để em vào đi mà, một mình anh sẽ rất sợ hãi...”

Trong mắt cậu tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng, cơ thể run lên vì khóc, Thích Chước nhìn chằm chằm một lúc, cúi đầu nhìn chân nhỏ ngắn ngủn tròn tròn kia, cuối cùng buông tay ra, xoay người đi vào phòng.

Quý Thính kéo hành lý của mình chạy nhanh vào bên trong.

“Đóng cửa lại, đừng khóc, nếu không...” Thích Chước khàn giọng nói.

Quý Thính ngừng khóc, khụt khịt đóng cửa lại: “Người sói, em, a a, em biết, nếu không, a a, cút đi.”

“Ông đã nói, tao không phải,...”

“Em sai rồi, a à, em biết rồi, sói mẹ mày.”

Căn phòng này không khác mấy so với căn phòng đối diện, chỉ là không có cửa kính để nhìn phía trên, khi Quý Thính đóng cửa lại rồi, trong phòng tối đen.

Nhưng nhanh chóng có ánh sáng chiếu tới, Thích Chước mở điện trong phòng lên, sau đó ngồi xuống sô pha. Quý Thính cũng đi tới, ngồi ở đầu khác của sô pha.

Tích.

Trong phòng cực kỳ yên ắng, Quý Thính nghe được tiếng nước nhỏ giọt.

Cậu nhìn thấy chấm đỏ trên mặt sàn trước chỗ người sói đang ngồi, nhưng anh đang ngẩng mặt nhìn chằm chằm đèn bên trên.

Quý Thính muốn lên tiếng nhắc anh tay đang chảy máu, nhưng sợ bị mắng cho nên do dự một lúc lâu, sau đó lên tiếng: “Lần đó Vương Chí Thành, Vương Chí Thành là bạn học mẫu giáo của em, à, thật ra mẫu giáo không được xem là bạn học, là bạn nhỏ. Bây giờ em 6 tuổi rồi, đang học lớp lá, học lớp lá mới gọi là bạn học. Khi đó em vẫn còn là bạn nhỏ, chưa lớn.”

Cậu thấy người sói hít sâu hai lần, như đang muốn lên tiếng mắng cậu, cậu vội vàng kể tiếp.

“Lúc em còn là bạn nhỏ, chúng em chơi cùng nhau, cậu ấy té bị thương. Là chơi trò cơ giáp Nạp Ưng bắt kẻ xấu ấy, em thường làm cơ giáp Nạp Ưng, em còn có chiêu xoáy gió vô địch nữa...”

Thích Chước từ từ xoay đầu lại, dáng vẻ cực kỳ tức giận. Sau khi nhìn vào mắt của anh, cơ thể Quý Thính hơi run lên, cậu tăng tốc độ nói lên: “Sau đó cậu ấy té bị thương chảy máu, cô giáo đã dán băng cá nhân cho cậu ấy, nói là phải che miệng vết thương lại mới tốt.”

“Rốt cuộc là mày muốn nói cái gì?”

Quý Thính run rẩy giơ tay mình lên: “Nhìn, tay, đang đổ máu.”

Thích Chước im lặng, cúi đầu nhìn tay của mình, tuy rằng anh không tức giận nhưng nở nụ cười lạnh nói: “Người nhà họ Quý toàn ý nghĩ xấu xa trong đầu, nói chuyện cũng quanh co lòng vòng, không khác gì Quý Chí Thành cả.”

Quý Thính cũng không biết anh đang mắng mình, nhưng cậu biết đây không phải lời tốt đẹp gì, cậu im lặng.

Thích Chước nâng tay trái lên, trên cổ tay trái có miếng kính cắm vào, cậu đi vào toilet lấy ra.

Khi anh lấy miếng kính ra rồi dùng nước rửa sạch vết thương trong toilet, Quý Thính đứng bên cạnh cửa chờ anh, sau khi thấy anh ra thì vội vàng chạy theo.

Thích Chước cởϊ áσ khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun to rộng màu xám, ống tay áo bên trái đã bị nước làm ướt, trên cổ tay có vết thương mới.

“Anh không che lại sao?” Quý Thính chỉ chỉ.

Thích Chước cúi đầu nhìn cậu: “Mày có vải nào sạch không?”

“Vải sao?”

“Quần áo sạch.”

Quý Thính vội vàng mở hành lý của mình ra: “Em có.”

Hành lý của trẻ em chỉ bằng chiếc ba lô của người lớn, nhưng đây là nhãn hiệu có chất lượng tốt, bên ngoài bị bẩn nhưng có thể nhìn thấy một ít ticket hoạt hình.

Quý Thính mở hành lý dưới đất, miệng liên tục lải nhải: “Em có mang quần áo theo, anh muốn bộ nào? Quần áo có chú gấu, nhìn đẹp nhất, anh có muốn không?”

Cậu ân cần giơ đồ có in hình chú gấu lên, Thích Chước đi tới nhưng không cầm lấy, anh chọn một chiếc quần bông có in hình con vịt vàng.

“Cái đó cũng đẹp, là vịt cạc cạc.” Quý Thính vội vàng giới thiệu.

Thích Chước im lặng, anh ngồi xổm xuống, quấn quần ngủ quanh cánh tay trái bị thương, sau đó dùng răng và tay phải cột lại.

Lúc cột anh dùng quá sức, tay phải nổi gân xanh lên, răng cắn quần nhìn rất sắc bén, khiến Quý Thính thầm sợ.

Quý Thính có chút hoảng hốt nghĩ, tuy rằng anh không có móng tay dài, nhưng nếu anh cắn cậu, hai chiếc răng nanh kia có thể cắn chết cậu.

Hoặc là một phát một?

“...Hỏi mày đấy, bị điếc à?”

Giọng nói mất kiên nhẫn khiến Quý Thính tỉnh táo lại, cậu vội vàng nói: “Lúc nãy em không nghe được, anh nói cái gì?”

Thích Chước đã quấn quần ngủ vào cánh tay trái xong rồi, anh nhìn Quý Thính, đôi mắt hẹp dài, đen nhánh toát lên sự giễu cợt: “Không nghe thấy sao? Mày là kẻ điếc à?”

“Đúng rồi, em là kẻ điếc.” Quý Thính gật đầu.

Thích Chước ngây ra: “Kẻ điếc sao?”

“Dạ, em không chỉ là kẻ điếc mà còn là kẻ mù nữa.” Quý Thính chỉ vào tai mình, giải thích: “Em mang máy nghe nhìn, nếu không chẳng nghe cũng chẳng nhìn thấy gì hết.”

Thích Chước từ trên cao nhìn xuống cậu: “À...Quả nhiên là con trai của trưởng phòng quân Nạp Ưng, cho dù bị điếc và mù cũng không sao cả, có thể mua máy nghe nhìn mà người bình thường không mua nổi.”

Quý Thính nghe giọng điệu của anh có chút quái dị, cậu mẫn cảm nhận ra tâm trạng của anh không được tốt, nhanh chóng lấy lòng anh: “Anh muốn nhìn máy nghe nhìn của em một chút không? Em có thể tháo xuống đưa cho anh xem.”

Thích Chước hơi sửng sốt, vẻ mặt đột nhiên trở nên hung ác, hùng hổ nói: “Mẹ nó, ai muốn nhìn máy nghe nhìn của mày? Cho rằng ông đây là kẻ ăn mày chưa nhìn thấy đồ tốt bao giờ sao? Nếu tên chó Quý Chí Thành không làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, mày cho rằng mày có thể dùng máy nghe nhìn được sao?”

Quý Thính lập tức im lặng, từ từ dịch tới đầu sô pha, cố gắng co người lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Khoảng thời gian sau đó, hai người đều im lặng ngồi trên sô pha, nghe tiếng nổ mạnh bên trên vang lên.

Quý Thính đã lâu lắm rồi chưa uống nước, cậu cảm thấy rất khát, nhưng bây giờ cậu không muốn đi tới hành lý lấy nước. Cậu không muốn di chuyện khiến người sói chú ý tới cậu, tránh cho anh lại tức giận một cách khó hiểu.

Nhưng đột nhiên Thích Chước lên tiếng: “Quý Chí Thành đâu? Ông ta bị nổ chết rồi sao?”

Quý Thính cẩn thận trả lời anh: “Không nổ chết.”

“Bị quái vật gϊếŧ chết sao?” Thích Chước ngồi thẳng chân, giọng nói có chút chờ mong.

“Quái vật sao? Quái vật ở chỗ nào?” Quý Thính vội vàng nhìn xung quanh phòng, sau khi không phát hiện ra khác thường, cậu chậm rãi nhìn sang Thích Chước, ánh mắt cảnh giác sau đó dịch ra xa một chút.

“Mẹ nó mày nhìn gì đó?” Thích Chước lại bắt đầu tức giận: “Ông đây hỏi mày, có phải ông ta bị quái vật bên ngoài gϊếŧ chết rồi không?”

“Không bị gϊếŧ chết. Em không biết cha và đám người bà Quý đều rời đi, em không tìm được bọn họ.” tâm trạng của Quý Thính trùng xuống, tay nhỏ moi moi da sô pha.

Thích Chước nghe được cách gọi của cậu: “Bà Quý?”

“Dạ, bà Quý.”

“Vợ của ông ta sao?”

“Dạ.”

Thích Chước nghi hoặc hỏi: “Bà ta không phải mẹ mày sao?”

Quý Thính lắc đầu: “Không phải, em có mẹ của mình.”

Cậu vô cùng cẩn thận trả lời anh, lúc nào cũng cẩn thận để không làm người sói tức giận, không ngờ sau khi anh nghe cậu nói thế, anh ngẩn người ra rồi lại bắt đầu phát điên lên, giọng khàn đυ.c mắng: “Tên chó Quý Chí Thành không hổ là kẻ chuyên làm chuyên xấu, sao ông ta có nhiều vợ tới vậy chứ?”

Thích Chước mắng Quý Chí Thành một lúc, sau đó không lên tiếng nữa, ánh mắt u ám nhìn Quý Thính.

Quý Thính bị anh nhìn đến sợ hãi, tay cuộn chặt đặt trước đùi, sống lưng thẳng tắp nhìn chằm chằm hành lý của mình, đôi lúc liếc trộm nhìn anh.

Thích Chước nhanh chóng nhìn nơi khác, anh đi quanh phòng, kéo hết tủ có trong phòng ra, sau đó đi tới góc tường, lấy nước trong máy lọc nước ở nơi đó uống.

Thiếu niên mười hai tuổi đang ở tuổi lớn, cơ thể thon gầy, xương bả vai lộ rõ dưới lớp áo thun. Tay trái của anh quấn quần ngủ, tay phải cầm ly giấy, dưới ống tay áo ngắn là cơ bắp, cho nên nhìn sơ qua thấy anh mảnh khảnh nhưng không gầy yếu. Tóc đã lâu không cắt đã dài tới gáy, có một số chỗ đã dài qua.

Quý Thính cũng mở hành lý của mình ra, lấy bình nước màu xanh lam ra uống.

Cậu vừa uống nước vừa quan sát căn phòng, dưới mặt đất trước sô pha có một tấm thẻ, cậu cúi người nhặt lên.

Tấm thẻ rất dơ, rất cũ, bên trên ghi hai chữ: Thích Chước.

Quý Thính đọc thầm: Thành...Hỏa, thì ra anh không phải là người sói, anh có tên, tên là Thành Hỏa.

“Ai cho mày xem trộm vé xe của tao?”

Quý thành sợ tới mức suýt chút nữa đã vứt tấm thẻ xuống, cậu thấy Thành Hỏa đã xoay người, không biết anh đã xoay người lại từ lúc nào, trong tay đang cầm ly giấy, dưới mái tóc là cặp mặt lành lạnh mang theo sự tức giận.

“Em không có trộm, nó tự nằm ở chỗ này.” Quý Thính vội vàng đặt thẻ lại chỗ cũ, sau đó ngồi ở vị trí cũ bắt đầu khoa tay múa chân: “Lúc nãy em ngồi ở đây, thấy nó ở đó, sau đó em...” cậu cúi người nhặt tấm thẻ lên: “Là như này.”

Thích Chước đi nhanh tới, đoạt lấy tấm thẻ trong tay cậu, sau đó nhét vào túi áo khoác, lại trừng mắt cảnh cáo Quý Thính, sau đó ngồi xuống sô pha.

Sắc mặt anh u ám, cũng có chút mệt mỏi, sau khi kéo áo khoác lại, anh tựa người vào sô pha nhắm mắt.

Quý Thính yên lặng uống nước bằng ống hút.

Cậu có rất nhiều câu hỏi, ví dụ như vì sao đột nhiên trên trời lại có một chiếc tinh hạm, vì sao những cơ giáp kia lại đánh bọn họ, nhưng bây giờ không có ai để cậu hỏi, cậu cũng không dám hỏi Thành Hỏa đang ở bên cạnh, cho nên cậu chỉ đành chôn giấu nghi hoặc đó ở trong lòng.

Tuy rằng căn phòng không có cửa kính, nhưng cậu nhớ tới ‘Đuôi dài’ chui từ cửa kính vào lúc nãy, cậu có chút sợ hãi, cậu liên tục xoay đầu nhìn cửa phòng.

“Mày nhích tới nhích lui làm cái gì đấy hả?” Thích Chước không mở mắt, nhưng mày nhíu lại.

Quý Thính vội vàng nói: “Anh ngủ đi, đừng sợ, em sẽ ngồi canh, chỉ cần đuôi dài tới em sẽ gọi anh.”

“Đuôi dài?” Thích Chước cười nhạo, hiếm khi lên tiếng giải thích: “Đó không phải là đuôi, là xúc tu của quái vật.”

“xúc tu của quái vật sao? Đó là gì vậy?”

Thích Chước mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Quý Thính: “hôm nay mày chưa nhìn thấy quái vật gϊếŧ người sao? Chúng nó chui ra từ cơ giáp, xúc tu vươn dài ra, đâm vào cơ thể con người, sau đó hút khô huyết nhục...” anh nhìn xuống bình nước được Quý Thính ôm chặt trong tay, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Giống như mày lúc này vậy, từng chút từng chút hút lên, hút khô người mới...”

Ánh sáng trắng trên đầu rọi lên mặt anh, làm cho sắc mặt của anh càng tái nhợt hơn, ngũ quan cũng chìm vào bóng tối. Quý Thính buông ống hút đang ngậm trong miệng ra, từ từ đưa bình nước trong ngực ra đầu gối.

Cậu nhỏ giọng đáp: “Em chưa gặp quái vật này.”

“Mày gặp rồi, là thứ lúc nãy đấy.” Thích Chước duỗi tay tới trước mặt Quý Thính: “Đó là một xúc tu của quái vật, bên trên còn có phần miệng phụ, cũng chính là răng của nó. Phần miệng phụ này chui vào trong não của mày, ăn hết não của mày...Đã từng nhìn thấy não chưa?”

Quý Thính hoảng sợ lắc đầu: “Không, chưa gặp qua.”’

“Đậu hũ thì sao? Từng ăn qua chưa?”

“Ăn rồi.”

“Não giống như tàu hủ vậy đấy, quái vật rất thích ăn cái đó.”

Thích Chước nhìn Quý Thính, thấy cậu bị dọa tới ngây người ra, lúc này anh mới hài lòng xoay đầu sang bên khác.