Chương 6

Tia laser bắn xuống mặt đất, đất đá bay tứ tung, khắp nơi đều là khói bụi, trên mặt đất xuất hiện vô số hố sâu.

Nơi bùn đất bên cạnh hố sâu kia có một cậu nhóc tóc ngắn tầm 5-6 tuổi chầm chậm bò ra.

Bụi đất dính trên người đứa bé khiến cậu như tượng đất, khuôn mặt chỉ còn đôi mắt là nhìn rõ ràng. Cậu lớn tiếng ho sặc sụa, sau đó đến gần hố sâu, kéo hành lý của trẻ con ra.

Thành Bàng Long ở nơi xa đã hoang tàn, nơi nơi đều mù mịt khói đen. Trên trời đều là tia laser bắn ra, nhóm cơ giáp không ngừng va chạm, chiến đấu với nhau trên không trung, giữa màn lửa đạn kia, tiếng nổ vang kinh thiên động địa liên tục vang lên.

Quý Thính kéo rương hành lý, nghiêng ngả lảo đảo đi tới một cái mương cạn. Cậu muốn xem tình hình bên ngoài, mới vừa nhón mũi chân lên, ló đầu ra, chùm tia sáng đã xẹt qua mặt đất, lập tức bắn vào tòa nhà nằm bên phải, cậu sợ tới mức vội vàng rụt đầu lại.

Nửa tiếng trước, cậu đã tỉnh lại sau khi ngất đi, cậu phát hiện cậu không ở trong xe mà đang nằm trên bãi đất hoang cách con đường khoảng mấy thước.

Ở chỗ đất hoang này cỏ dại mọc dày, cho nên cậu không bị thương, cậu tìm được hành lý của mình ở gần đó.

xung quanh cậu đều không còn ai sống sót, vô số hố sâu xuất hiện trên đường lớn, trong tất cả xe đều là xác chết, có cái bị lửa đốt đến đen nhẻm.

“Mọi người đều đi đâu hết rồi?” mắt Quý Thính ngập nước mắt.

Đôi lúc tia laser trên cao sẽ bắn xuống, đã rất nhiều lần cậu suýt bị bắn trúng, cậu kéo hành lý của mình đi trên đất hoang, nhìn thấy con mương sâu hơn những con mương khác.

Quý Thính đi tới con mương trước mặt, tay nắm chặt hành lý của mình. Cậu không biết có thể đi tới đâu, nhưng nếu đi về trước sẽ tới sân tinh hạm, vậy cậu có sẽ đi về phía trước, cậu đi tìm mẹ cậu.

Cậu không để ý dưới chân, vấp phải thứ gì đó, cơ thể lảo đảo về trước. Trong mương đều là bùn hôi, té ngã không đau, nhưng khi ngẩng đầu lên, cậu đối diện với một thi thể.

Thi thể nằm ngược chiều đường mương, tóc rũ xuống, mũi chảy máu, đôi mắt trừng to, máu từng giọt từng giọt chảy xuống mương.

Quý Thính nhìn chằm chằm thi thể vài giây, sau đó chậm rãi đỡ bờ tường mương đứng lên, vừa thở hồng hộc vừa đi qua thi thể kia.

Cơ thể cứng đờ, vội vàng đi về trước, nhỏ giọng khóc vào đồng hồ thông minh của mình: “Mẹ, mẹ ở đâu? Con là Quý Thính, mẹ có nghe tiếng con không?”

Sau một lúc lâu, cậu từ từ đứng lại.

Trước mương là một con chó đen đang nằm sấp, bên cạnh còn có hai con chó con. Sau khi nghe tiếng bước chân của Quý Thính, con chó đen lớn đột nhiên đứng lên, nhe răng nanh với cậu.

“Chó lớn, tôi chỉ muốn đi qua, có thể đi qua không?” Quý Thính run giọng hỏi.

Mặt mày chó đen hung hăng, cúi nửa người trước xuống như là muốn xông tới, Quý Thính vội vàng bò khỏi mương nói: “Tôi sai rồi, tôi không qua chỗ đó, tôi biết rồi.”

Cậu từng bước từng bước đi ở phía trên, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn những laser bắn xuống kia, sau đó ngồi xổm xuống, đợi những tia laser kia nổ mạnh ở gần đó rồi cậu mới tiếp tục đi.

Không biết đi được bao lâu, cơ giáp màu trắng bạc gào thét lướt qua, khói đen kéo thật dài trên không trung. Cậu nhận ra đó là cơ giáp màu trắng bạc của quân đế quốc, nước mắt lập tức trào ra: “Cơ giáp Nạp Ưng...Cơ giáp Nạp Ưng đón tôi.”

Cậu chạy theo hướng của cơ giáp, nhưng hai chiếc cơ giáp màu đen lướt qua, đuổi theo cơ giáp phía trước.

Cơ giáp đen phóng laser ra, cơ giáp trắng bạc tránh né rồi đánh trả, ánh lửa không ngừng xé tạc trên không trung, tiếng nổ lớn liên tục vang lên.

Quý Thính đứng lại, ngẩng đầu lên nhìn không trung, tay nắm chặt đặt trước ngực: “Cơ giáp Nạp Ưng, quay lại đánh bọn họ, đánh bọn họ!”

Nhưng cơ giáp Nạp Ưng liên tục bị trúng laser, thân máy đã bốc khói đen, cánh tay của cơ giáp cũng bị vỡ ra, từng bộ phận rơi xuống đất.

“Mau đánh trả bọn họ đi!” Quý Thính gấp tới mức đi quanh, tay phải giơ lên cao, tay trái đặt trước ngực, dùng hết sức hô to: “Xoay tròn tại chỗ, dùng chiêu gió xoáy vô địch tấn công!”

Ba chiếc cơ giáp đang chiến đấu kịch liệt trên không trung, không ai bận tâm tới cậu nhóc dưới mặt đất. Dưới sự vây công của hai cơ giáp đen, cơ giáp trắng bạc đã bị tổn hại đã không chống đỡ được nữa, cơ thể sắt thép lập tức rơi xuống mặt đất.

Quý Thính không kêu to nữa, cậu nín thở nhìn phía trước. Sau mười giây, tiếng nổ mạnh vang lên, ánh lửa hừng hực nổi lên ở đằng xa.

Cậu ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt tràn ngập sự nghi ngờ: “Phải xoay tròn tại chỗ, sao không xoay tròn tại chỗ...”

Cậu nhìn ánh lửa bập bùng trước mặt, lớn tiếng khóc rống lên, nước mắt cọ rửa bụi bặm dính trên mặt, hình thành vết bẩn màu tro đen.

“Mau đứng lên, cơ giáp Nạp Ưng mau đứng lên...”

Ánh mắt trở nên mông lung vì nước mắt, cậu nhìn thấy hai cơ giáp màu đen bay về phía này, vội vàng ngừng khóc, nhanh chóng nắm lấy hành lý của mình, chạy về phía bên trái.

Tuy nói đây là vùng đất hoang, thật ra đã được quân đội sử dụng, đã sửa chữa và xây dựng không ít nhà xưởng sản xuất linh kiện quân sự. Bên cạnh đất hoang còn có một vách đá, những nhà xưởng sản xuất linh kiện được xây dựng rải rác trên đất bằng.

Quý Thính nhìn thấy một tòa nhà đã bị phá hủy một nửa, cửa đang mở to, cậu nhanh chóng vọt vào, trục bánh xe hành lý vang lên tiếng lộc cộc khi ma sát trên đá cẩm thạch.

Bên trái đại sảnh là cầu thang, cậu kéo hành lý theo cầu thang xuống tầng hầm, cậu đứng ở cầu thang.

Ánh sáng ở hành lang rất yếu, chỉ có đèn khẩn cấp đang phát ra ánh sáng nhạt nhòa và lạnh lẽo, có thể thấy hai bên đều là phòng. Cậu đi tới phòng gần nhất, nhỏ giọng hỏi: “Có người không? Có người ở trong không? Tôi có thể vào không?”

Không ai lên tiếng, cậu đẩy cửa ra, đứng ở trước cửa nhìn vào bên trong.

Trong phòng không bật đèn, nhưng có thể nhìn thấy bóng của dụng cụ trong phòng, không biết có người không.

“Tôi có thể đi vào không?”

Sau khi cậu hỏi lại lần nữa, cậu chạy nhanh vào bên trong, sau khi hành lý cũng vào rồi cậu đóng cửa lại, lúc này cậu mới lên tiếng: “Tôi vào rồi nhé.”

Quý Thính đứng ở cửa phòng một lúc, tiếng tim đập liên hồi đã bình tĩnh lại, cậu bắt đầu quan sát xung quanh.

Tầng này không được tiện nghi như trên mặt đất, phần lớn mặt tường đều được xây dựng bằng kính, có thể nhìn thấy mặt đất. Những ánh lửa đạn pháo bên ngoài có thể nhìn thấy được thông qua cửa kính, ánh sáng thường xuyên chiếu vào sô pha và tủ cao bên trong phòng.

Tiếng đạn pháo đã bị chặn lại, nghe như âm thanh nặng nề ở nơi xa, không gian bịt kín làm cho Quý Thính có chút an tâm hơn.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất, nâng tay lên gần miệng, kiên nhẫn nói vào đồng hồ thông minh: “Mẹ, mẹ,...Con là Quý Thính, mẹ...”

Âm thanh của cậu càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng lớn vì sợ hãi và lo lắng, cậu liên tục ấn vào phím trò chuyện, ấn nhiều đến mức đồng hồ run lên.

...Mãi cho tới khi trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh xa lạ.

“Mẹ nó, mày nói thêm tiếng nữa thì cút ra ngoài cho tao.”

Quý Thính không ngờ trong phòng có người, cậu hoảng sợ. Cậu ngồi xổm ở đó, không dám động đậy, con ngươi đảo quanh, nhìn tới phía sau lưng sô pha lớn.

“Cậu đang nói tôi sao?” cậu hít hít mũi, giọng nói như chú mèo bị chấn kinh.

“Cút!”

Quý Thính không muốn ra ngoài, cậu ôm chút hy vọng, tiếp tục xác nhận, đi tới sô pha kia hỏi: “Cậu nói đang nói tôi hay là người khác? Tôi cảm thấy có lẽ cậu nhầm tôi với người khác rồi.”

Lần này người nọ nói chậm hơn, gần như là gằn từng chữ một: “Nói mày đó, con chó nhỏ nhà họ Quý.”

Giọng nói có chút nghẹn ngào, dường như không lớn tuổi, lại có sự lạnh lẽo không đúng với lứa tuổi của mình. Lúc đầu Quý Thính cảm thấy giọng của người này có chút quen, bây giờ mắt cậu sáng lên, vẻ mặt kinh hỉ kêu lên: “Là anh, người sói!”

Sau lưng sô pha đột nhiên xuất hiện một quả đầu, mái tóc rối tung, trong bóng tối không nhìn rõ mặt, nhưng hàm răng trắng lộ ra kia lên tiếng, giọng nói cũng chứa đựng sự tức giận.

“Sói mẹ mày, cút!”

Lúc đầu Quý Thính rất mừng khi gặp được người còn sống, cho dù cậu luôn sợ hãi người sói. Bây giờ thấy anh hung hăng như vậy, sợ hãi lại sinh ra, sau khi cậu hít một hơi sâu, cậu vội vàng đi về phía cửa.

Nhưng khi cậu chạm vào chốt cửa, lại chậm chạp không mở ra. Cậu nhớ tới tất cả chuyện xảy ra trên mặt đất, cậu tiến thoái lưỡng nan, thút tha thút thít nức nở, nhỏ giọng khóc lên.

Quý Thính vừa khóc vừa xoay đầu lại nhìn, thấy người sói đã lùi về sô pha, cậu không mở cửa, tình thế cứ giằng co như vậy.

Khoảng tầm hai phút, người sói không tiếp tục đuổi cậu đi, cậu cẩn thận ngồi lên hành lý của mình, tiếng khóc cũng biến thành tiếng nức nở đứt quãng.

Khi sô pha phát ra tiếng động, cậu sẽ nhanh chóng nắm lấy chốt cửa, giả bộ muốn mở cửa ra ngoài.

Tình hình chiến đấu bên ngoài vẫn đang diễn ra, ánh sáng không ngừng sáng lên, từ cửa sổ chiếu vào căn phòng bọn họ đang trốn. Quý Thính đang miên man suy nghĩ, trong phòng đột nhiên bị ánh sáng mạnh chiếu vào, tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên giống như tiếng sấm, lỗ tai của cậu ong ong lên bởi âm thanh này.

Rầm...

Cửa kính nát vụn rơi đầy đất, gió lạnh thổi vào, những tài liệu trên bàn bay tứ tung khắp phòng.

Một tờ giấy bay tới mặt Quý Thính, cậu đứng lên, chạy về phía sô pha. Tuy rằng cậu sợ người sói, nhưng vô thức chạy về phía anh tìm kiếm sự che chở.

Cậu vòng qua sô pha, thấy người sói ngồi trên sô pha, anh đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa kính vỡ vụn, cậu trèo lên ngồi sát bên cạnh.

Vài giây sau, ánh sáng chiếu vào phòng mờ xuống, tiếng nổ mạnh cũng từ từ biến mất, chỉ có những trang giấy vẫn bị gió thổi, âm thanh sàn sạt khi ma sát trên mặt đất vang lên.

“Vừa rồi, vừa rồi là cơ giáp đánh tới chúng ta sao?” Quý Thính căng thẳng ôm cánh tay của người sói.

“Không, bom ở bên ngoài cửa sổ...” Quý Thính mới nghe anh nói được nửa câu, tay đã bị đẩy ra, người cũng bị đẩy mạnh: “Cách ông đây xa một chút, cút đi.”

Suýt chút nữa Quý Thính đã ngã xuống đất, sau khi cậu chống tay đỡ cơ thể, cậu dịch cách xa anh một khúc trên sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa kính.

Một lúc sau, cậu thấy người sói không để ý tới mình, cậu lại lặng lẽ dịch trở lại.

Cậu thầm tính, từ nơi này đến vị trí cách xa ông đây một chút, đến cửa phòng, đến nhà, người sói đã nói ba lần rồi, vậy cậu sẽ mất rất nhiều thời gian.

Sau khi cân nhắc, cậu cảm thấy sô pha hơi đàn hồi, cậu vội vàng quay đầu lại, người sói vẫn còn nhìn về phía cửa sổ bị vỡ kia, nhưng hơi đứng dậy, dáng vẻ như sẽ nhảy lên bất cứ lúc nào.

Quý Thính nín thở, để ý tới người sói, khi anh đứng dậy đi tới tủ cạnh tường, cậu cũng lập tức đuổi theo.

Thích Chước nhanh chóng chui vào tủ cao ở ven tường, định vươn tay đóng cửa lại, nhưng Quý Thính đã ló đầu vào nhìn, sau đó chui vào theo.

“Cút đi!” vẻ mặt Thích Chước hung ác, đôi mắt ẩn sau mái tóc kia cũng toát lên sự hung hăng. Có lẽ sợ bị cơ giáp bên ngoài nghe thấy tiếng, anh đè thấp giọng mình xuống.

Quý Thính cầu xin: “Để em vào đi, nếu em đi rồi, một mình anh sẽ sợ hãi...”

Khuôn mặt dính đầy vết bẩn của cậu tràn ngập hoảng sợ, Thích Chước nhìn cửa sổ, thấy cơ giáp màu đen đang dừng trước bãi đất hoang, không biết ở lại trong bao lâu, cho nên kéo Quý Thính vào, khép cửa tủ lại.

Tủ cao không lớn, Quý Thính cùng Thích Chước chui vào bên trong cho nên mặt cậu kề sát bụng của anh.

Cậu không dám hỏi có chuyện gì đang xảy ra, sau khi mũi bị chặn tới không thở được, cậu từ từ xoay đầu, quay mặt về phía cửa tủ.

Kể tử đó, lỗ tai lại bị che kín mít.

“...”

Cậu cảm nhận được ngực bụng của người sói run lên, như là đang nhỏ giọng nói gì đó, cậu chậm rãi xoay đầu để lộ tai lộ ra ngoài. Cậu muốn hỏi, như miệng bị chặn lại, cho nên cậu gãi gãi lên sườn eo của anh.

Cậu cảm nhận được cơ thể người sói đột nhiên run lên, như là muốn nhảy dựng lên vậy, sau đó anh nắm lấy tay cậu, siết chặt như đang uy hϊếp.

Quý Thính cố sức quay đầu lại, dùng khẩu hình miệng hỏi anh đang xảy ra chuyện gì, sau đó quay đầu lại, để tai lộ ra ngoài.

Sau đó nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của người sói: “Tao, bảo, mày, đừng, lên, tiếng.”

Cậu định bảo với người sói là cậu biết rồi, cho nên cậu cào nhẹ lên sườn eo của người sói.

Cơ thể người sói lại run lên dữ dội.

Quý Thính ngước mặt lên, nhìn thấy người sói tựa người vào cửa tủ, từ khe hở nhìn ra bên ngoài. Cơ thể anh cứng đờ, đến hít thở cũng không dám, như là thấy thứ gì đó rất đáng sợ.

Quý Thính rất muốn nhìn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho nên từ từ xoay đầu nhìn ra bên ngoài từ khe hở.

Cậu nhìn thấy trong phòng không có dị thường, giấy rơi đầy đất, trên mặt đất gần cửa sổ đầy mảnh thủy tinh vỡ vụn. Nhưng khi nhìn lên cửa sổ, con rắn có miệng to bằng cái chén đang từ từ tiến vào bên trong dò xét, cơ thể uốn lượn trong không trung.

Đuôi của rắn dài đang ở ngoài cửa sổ, cơ thể liên tục kéo dài, sau khi đi vòng quanh sô pha, đầu rắn ngẩng cao lên, quan sát xung quanh phòng.

Sau đó bò tới chỗ Quý Thính dò xét.

Đầu rắn cách cửa tủ càng lúc càng gần, cách khoảng một thước thì dừng lại, cơ thể đen nhánh không động đậy trong không trung. Quý Thính sợ tới không dám thở mạnh, chỉ có thể nắm chặt lấy quần áo của người sói.

Nhìn đầu rắn gần tới vậy, cậu mới phát hiện nó rất khác với rắn trong tập vẽ của cậu.

Nó không có miệng, chỉ có gai nhọn, bên trên mọc ra một con mắt, giống như một chiếc đuôi dài mọc mắt vậy.

Hình như ‘đuôi dài’ đang quan sát cửa tủ, nó tiếp tục tiến lại gần. Tim của Quý Thính sắp ngừng đập tới nơi rồi, người sói bên cạnh cậu từ từ rút dao bên hông ra, mũi dao sáng như tuyết nhắm ngay cửa tủ.

Khi ‘đuôi dài’ sắp đυ.ng tới cửa tủ, bên ngoài vang lên tiếng kêu, ánh sáng màu lam phát ra từ pháo laser sáng lên ở cách đây không xa.

‘Đuôi dài’ đột nhiên dừng lại, sau đó nhanh chóng lùi ra ngoài, sau đó biến mất trước cửa sổ.