Chương 12-1

Quý Thính nắm vạt áo của Thích Chước, tay áo quá dài cho nên cậu chỉ có thể nắm lấy vạt áo ngay eo Thích Chước qua lớp áo da.

Eo Thích Chước bị lớp áo da cọ qua lại, anh giật nảy mình.

“Mày muốn gì nữa?” Thích Chước gầm nhẹ.

Quý Thính hoảng sợ: “Em, em muốn nắm lấy áo anh, nhưng em không nắm được.”

“Mày đang nắm áo sao? Móng chó của mày chạm vào đâu hả?”

“A, em muốn nắm áo anh.” Quý Thính giơ tay lên cho anh xem.

Thích Chước kéo cậu tới trước mặt, động tác thô lỗ xoắn tay áo khoác lên, sau đó xoay người tiếp tục đi về trước.

Quý Thính chạy chậm đuổi theo, suýt chút nữa đã bị vấp ngã, cậu vừa chạy vừa nhìn xung quanh, nhìn thấy thi thể gần đó. Trước đó cậu không để ý tới, giờ mới nhận ra những chiếc ô tô biến dạng kia đều có người bên trong, ở dưới tảng đá hoặc sâu dưới hố bom cũng có thi thể, khắp nơi đều là người chết.

“Anh Thành Hỏa, rất nhiều, rất nhiều người chết á!” Quý Thính nhích sát lại gần Thích Chước.

“Mày sợ người chết sao?” Thích Chước nhàn nhạt hỏi.

“Người chết, người chết,...” Quý Thính hít một hơi sâu, giọng cũng nhỏ xuống: “Người chết sẽ biến thành quỷ.”

Thích Chước nghe thế thì cười lạnh nói: “Người chết sẽ biến thành quỷ, ai nói cho mày nghe vậy?”

“Là Quý Vân nói. Lúc em bị nhốt trong phòng chứa đồ, cậu ta sẽ ở ngoài cửa nói vọng vào, nói bên trong phòng chứa đồ có người chết, sẽ biến thành quỷ cắn em.”

“Trước đây mày gặp qua người chết rồi sao?”

“Chưa từng gặp..., gặp qua rồi, nhìn thấy trong ảnh.” Quý Thính nắm vạt áo khoác lên, nhảy qua một cái hố nhỏ: “Sau khi bà Quý nhốt em ở phòng chứa đồ, Quý Vân sẽ cho em xem ảnh nói những người đáng sợ trong ảnh là người chết.”

Sau khi cậu nói xong, cậu còn dè dặt chỉ bên cạnh, nói: “Giống như bọn họ vậy.”

“Quý Vân? Con chó lớn của Quý Chí Thành à?” Thích Chước hỏi.

Quý Thính mờ mịt ‘a’ một tiếng, gật đầu nói theo: “Dạ, chó lớn.”

Hai tòa núi phía trước tạo thành một hẻm núi, đi qua hẻm núi đó là tới sân tinh hạm. Nhìn thấy sắp tới nơi rồi, người đi đường đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng có người bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.

“Cô đến từ đâu?”

“Khu Maya.”

“Khu Maya như nào rồi?”

“Có rất nhiều người chết, tôi từ cống nước ngầm chạy ra khỏi đó.”

“Các người đã gặp qua kẻ địch chưa? Bọn chúng từ đâu đến đây?”

“Kẻ địch không thuộc hệ Hồng Phong.”

“Nếu kẻ địch là người ngoài hệ Hồng Phong, vậy sao lại có cơ giáp và đạn pháo không khác chúng ta chứ?”

“Ai biết được? Dù sao thì khi tôi còn ở trong khu của mình, tôi thấy thứ từ trong cơ giáp bò ra rất giống người cá.”

“Người cá của hành tinh Kanta sao?”

“Đúng vậy.”

...

Quý Thính nghe nói tới đây, cậu nhỏ giọng nói với Thích Chước: “Đó không phải là người cá của hành tinh Kanta, người cá đẹp hơn bọn chúng rất nhiều.”

“Quân Nạp Ưng đều là những kẻ giảo trá, miệng đầy hoa ngôn xảo ngữ, chỉ biết tỏ vẻ ta đây với quân phản kháng, gặp chuyện thật rồi thì vội vàng vứt bỏ chúng ta, tự mình chạy trốn. Tôi nghe nói, thật ra thành Bàng Long của chúng ta không có chiến hạm chiến đấu, chỉ có mười đội cơ giáp với hơn một ngàn chiến mà thôi,...”

Người khác thở dài nói: “Cũng không thể nói như vậy. Những kẻ lãnh đạo phía trên của Quân Nạp Ưng đúng là phế vật, tham sống sợ chết nhưng anh xem ở thành Bàng Long hiện giờ, chúng ta trốn thoát, những binh lính vẫn tiếp tục chiến đấu, không biết hy sinh bao nhiêu người rồi. Còn những đài bắn ra lôi điện, nếu người này chết sẽ có người khác lên thay...”

Lời này vừa nói xong, âm thanh nghị luận bàn tán ở xung quanh cũng đã nhỏ đi rất nhiều, phần lớn mọi người đều im lặng tiếp tục đi về trước, chỉ có một số người vẫn không ngừng mắng chửi.

Quý Thính tập trung đi đường, không bận tâm tới những lời bàn tán kia, cũng không nghe vào tai. Cậu nắm chặt áo thun của Thích Chước, tay còn lại kéo vạt áo khoác cao lên, đôi lúc sẽ chạy chậm để đuổi theo anh.

Quần áo của Thích Chước bị nắm càng lúc càng chặt, anh cúi đầu nhìn, phát hiện áo thun bị nắm tới biến dạng, vạt áo bị kéo giãn một khoảng dài.

“Buông tay.” anh nghiêng mặt, nhỏ giọng quát.

Quý Thính vừa buông nhẹ vạt áo ra, lại ngay lập tức nắm chặt lấy.

“Nhưng mà, nhưng mà nếu em buông tay em sẽ không theo kịp anh.”

Thích Chước đứng lại: “Mày xem mày nắm áo tao thành cái gì rồi hả?”

“Em, em...” Quý Thính suy nghĩ một chút, dứt khoát buông áo thun ra, tay nhỏ linh hoạt chui vào trong vạt áo Thích Chước, nắm lấy thắt lưng quần của anh: “Em nắm nơi này có được không?”

“Mẹ nó, mày...” Thích Chước thô bạo tránh sang một bên, Quý Thính trượt tay, cơ thể lảo đảo về trước.

“Mày nắm nơi ở đâu vậy hả? Muốn kéo tuột quần tao luôn hả?” Thích Chước tức giận hỏi.

Quý Thính đứng vững lại, ngập ngừng nói: “Em không có.”

Thích Chước xoay người định đi tiếp, sau khi đi được một đoạn rồi, anh đứng lại nhìn về phía sau.

Quý Thính đang ngồi trên khối xi măng, vẻ mặt hoang mang ngồi trên đó nhìn anh, môi mấp máy nói: “Em lập tức tới ngay đây.”

Cậu vội vàng muốn đuổi theo Thích Chước, chưa đứng vững trên mặt đất đã chạy về trước, cho nên đã ngã nhoài trên mặt đất.

Cậu ngã rất mạnh, âm thanh té ngã rất rõ, cậu ngẩng đầu lên nhìn Thích Chước, sau đó lên tiếng: “Ngay đâu, em sẽ tới ngay.”

Mũ trên đầu che khuất mắt cậu, cậu lại nhanh chóng kéo lên, lại muốn bò dậy, nhưng không thể tự đứng dậy được. Hai tay chống xuống đất, ngước mắt lên nhìn Thích Chước, đôi mắt chớp chớp như muốn nước dâng trên hốc mắt nhanh chóng biến mất.

Thích Chước đứng ở kia nhìn cậu một lát, sau đó bước tới, kéo cậu đứng lên. Sau đó kéo áo thun bị kéo giãn của mình ra, nhíu mày nói: “Nắm, nắm, nắm đi.”

Bọn họ tiếp tục đi về trước, lúc này Thích Chước đã đi chậm lại, khi tới đoạn đường gập ghềnh, anh sẽ chọn cách đi vòng qua nó. Người đi cùng bọn họ nhìn thấy Quý Thính đi phía sau anh, bọn họ đều liếc nhìn mấy lần, dù sao thì những đứa nhỏ đều được người lớn cõng trên lưng, không ai giống như cậu tự mình đi.

Có người thấy cảnh này, mọi người đều sẽ nhìn tới người lớn đi cùng đứa bé. Khi nhìn thấy Thích Chước đang bị cậu nắm quần áo, mọi người mới nhận ra đi cùng đứa bé cũng chỉ là tên nhóc mới mười mấy tuổi đầu, cho nên đành lắc đầu, không lên tiếng.

đã gần tới ngọn núi, cần mất thêm nửa tiếng nữa mới tới chân núi. Cũng may ngoại trừ việc đôi khi có đạn lạc bay qua thì không có cơ giáp đen nào xuất hiện cả.

Thích Chước đứng trước lỗi đi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Ở phía xa nhìn hai ngọn núi cũng không có cảm giác gì, nhưng khi tới gần rồi, mới nhận ra ngọn núi này vừa cao vừa dốc. Bởi vì hẻm núi nhỏ hẹp. Chỉ có một đường đi qua, cho nên ô tô ở bên trong đều kẹt vào nhau, chất đống trước đầu hẻm núi.

Dòng người bắt đầu chen chúc nhau, Thích Chước từ từ đi về trước trong dòng người hỗn loạn. Tuy rằng dáng người Thích Chước thon gầy, nhưng anh cao 1m7, chỉ cần nhón chân lên là có thể nhìn thấy phía trước. Quý Thính bị chèn ép tứ phía, người bên cạnh mang hành lý to sẽ quẹt trúng đầu cậu.

Tuy rằng vẻ mặt của mọi người đều hiện lên sự mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy sắp tới sân tinh hạm rồi, ai cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

“Qua khỏi đây là tới sân tinh hạm, nhưng không biết tinh hạm có thể bay lên không nữa?”

“Chưa thấy tinh hạm cất cánh, vẫn còn đậu ở đó, ba chiếc tinh hạm vận chuyển.”

“Chúng ta đồng như này có thể lên hết được sao?”

“Chắc chắn không thể lên hết được, nếu không lên hết được thì tìm chỗ trốn, đợi tinh hạm vận chuyển xong quay lại thì chúng ta lên.”

“Nếu quân Nạp Ưng không cho chúng ta lên tinh hạm thì phải làm sao? Bọn họ muốn đưa nhóm người ưu tiên đi trước, chắc chắn sẽ đảm bảo đám người kia lên trước.”

“Nếu bọn họ có lòng chó như vậy, chúng ta không lên được tinh hạm thì cũng không cho bọn họ rời đi.”

“Được.”

...

Nhưng đàn linh dương đang cùng nhau di chuyển trong đêm đông rét lạnh, đám người chen chúc đi cùng nhau, tạo cho nhau cảm giác an toàn. Sau khi buông xuống nỗi căng thẳng, có người nhỏ giọng tám chuyện, cũng có người bắt đầu lau nước mắt, cố gắng đè nén tiếng khóc.

Phần lớn những người ở đây đều mất người thân vào ngày hôm nay, sau khi nghe tiếng khóc, cảm xúc đau đớn dâng lên. Tiếng khóc từ từ lớn lên, có người dừng nói chuyện, toàn bộ hẻm núi tràn ngập bi thương.

Quý Thính nắm vạt áo của Thích Chước, cậu bị đẩy cho lảo đảo về trước. Cậu nhớ tới mẹ mình, cũng không nhẫn được đã khóc lên, mặt dính đầy nước mắt.

Cậu nâng tay áo lên muốn lau nước mắt, nhưng nhìn thấy lớp da lạnh lẽo của áo khoác, cậu lại buông tay xuống, vừa khụt khịt vừa lau nước mắt lên áo thun của Thích Chước.

Thích Chước đang quan sát xung quanh, mái tóc che đi đôi mắt đen nhánh bình tĩnh vượt qua tuổi tác của anh.

Hẻm núi dài khoảng 300 mét, toàn người với người, nếu bây giờ bị tập kích, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Anh có chút hối hận khi đi qua hẻm núi, cho dù đi vòng dưới chân núi cũng tốt, bây giờ anh và chó con đã bị kẹp trong đám người, đi về trước không được, lùi về sau cũng không xong, chỉ có thể cầu mong có thể bình an đi qua đoạn đường này.

Thích Chước đánh giá tình huống xung quanh xong, anh quay đầu lại, cảm giác có gì đó không đúng lắm, đột nhiên xoay đầu lại, nhìn chằm chằm nơi xa.

Tầng thấp trên bầu trời ở phía xa không khác gì trước đó, nhưng một làn pháo bay qua, trên bầu trời xuất hiện những điểm đen thoắt ẩn thoắt hiện, như là những con muỗi đang bay trong đêm đen.

Vài giây sau, điểm đen nhanh chóng lan rộng ra, hiện rõ dáng hình của cơ giáp.

Khắp nơi đều là cơ giáp đen, bọn chúng đang xếp hàng thành hình chim ưng, cấp tốc bay tới chỗ bọn họ.

Đồng tử Thích Chước co rút lại, cứng đờ đứng tại chỗ. Lúc này đã có người khác nhìn thấy, kinh hãi kêu lớn: “Cơ giáp! Cơ giáp của kẻ địch tới!”