Chương 1

5h35pm, ngày 7 tháng 8 năm 3554, Tinh Lịch.

Hôm nay là ngày Thích Chước bị hành hình, thời tiết cực kỳ tốt.

Khi anh lê xiềng xích ra khỏi nhà giam, cuối cùng hành tinh H37 đã có ánh nắng sau mưa to mấy tháng liền, ánh sáng xuyên qua những áng mây chiếu xuống, chói đến mức anh đã híp mắt lại vì không thích ứng kịp.

Khoảng đất trống đang có vô số cơ giáp dừng lại, những tinh hạm trên cao đang im ắng chờ đợi mệnh lệnh. Thích Chước ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mãi cho tới khi nòng súng dí vào ngực anh, anh mới tiếp tục đi về trước.

Vai anh to rộng, nhưng xương bả vai bị lệch vì dáng người gầy gò của anh khiến bộ quân phục trên người anh trở nên lỏng lẻo. Đùi đang mang xiềng xích đã bị gãy, cũng đã được nối lại nhưng dáng đi vẫn có chút quái dị.

Bên trái khoảng đất trống có dựng một giá treo cổ, bên trên đã có hai thi thể rũ rượi, trên người cũng mặc quân phục cũ nát có quân hàm cấp tá trên vai.

Cameras theo dõi đang bay thấp trên cao, cái nào cũng tập trung vào Thích Chước, chúng đang ghi hình để phát cho toàn bộ quân Hồng Phong bên ngoài có thể nhìn thấy được cảnh này.

“...Chúng tôi đã biết căn cứ bí mật số 1 và số 2 rồi, cho nên có trốn tránh cũng vô ích. Nhưng thời gian còn lại đây, cũng đủ cho các người chứng kiến cảnh tượng tướng quân Hồng Phong Quân bị hành hình...”

cách hai ngàn năm ánh sáng, một tinh hạm đang chạy với tốc độ cao nhất, bên trong tinh hạm không bật đèn, chỉ có ánh đèn 3d mờ ảo, ánh sáng trên điều khiển mập mờ.

Người đang ngồi ở vị trí điều khiển là một quân nhân trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi.

Cậu nhắm mắt, hàng mi dài dày lại đen rũ xuống, quân trang của Hồng Phong Quân trên người đã cởi một nửa, để lộ ra một góc áo sơ mi cùng với miếng băng gạc thấm máu. Nước da của cậu rất trắng, môi tái nhợt không chút máu, vẻ mặt không chút cảm xúc, giống như một bức tranh thủy mặc lạnh lẽo.

“...Chúng tôi tôn trọng truyền thống nhân loại của các người, cho nên đã sử dụng phương thức xử tử cổ xưa...Hình phạt treo cổ.”

Trên màn hình không có âm thanh, bên dưới hình ảnh là một loạt phụ đề lộn xộn, như là đang im lặng đưa ra lời đe dọa đến tất cả những người đang xem tin tức này.

Một bóng đen nhỏ đi tới vách tàu, tắt màn hình, mở đèn trong khoang lên.

Lông mi của quân nhân trẻ tuổi đang ngồi ở vị trí điều khiển khẽ run lên, ánh sáng bên trong lỗ tai cậu nhấp nháy, sau đó cậu mở mắt ra.

Đôi mắt của cậu rất đẹp, mí mắt rộng và sâu, nhưng con ngươi lại đen nhánh nhưng phủ lớp trắng đυ.c ở giữa.

Ánh sáng màu xanh biến mất, bóng trắng mờ dần, đôi mắt thanh triệt lên.

“Quý Thính, dựa theo mệnh lệnh của anh, sau nửa tiếng tới đánh thức anh.” người máy nhỏ tắt màn hình rồi quay lại, giọng nói máy móc đều đều vang lên: “Mười phút nữa, chúng ta sẽ nhảy cóc lần cuối cùng.”

Quý Thính vuốt mặt, giọng nói khàn đυ.c hỏi: “Tiểu Vân, cậu đã liên hệ với chiến hạm khác chưa?”

Người máy được gọi là Tiểu Vân đáp: “Không, những chiến hạm khác đều bị phá hủy. Những thông tin nhận được đều là hình ảnh được gửi cho toàn bộ Hồng Phong Quân xem, bọn họ bảo đã biết được vị trí căn cứ ẩn số 1 và số 2, nhưng không nhắc tới căn cứ ẩn số 3, có lẽ vẫn chưa phát hiện ra.”

Quý Thính nhìn vũ trụ đen nhánh bên ngoài tàu thông qua cửa sổ, cậu cúi đầu như đang thao tác điều khiển: “Đẩy mạnh khí chỉ có thể sử dụng một lần nữa, nhiên liệu vẫn đang rò rỉ. Tôi đã tắt thiết bị âm thanh và video trong nửa tiếng, năng lượng tiết kiệm được có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, có thể đủ dùng.”

Giọng cậu trở nên nhẹ nhàng đôi chút: “Cậu nhìn thấy anh ấy trong video sao?”

“Không, bọn họ chỉ nhắc tới căn cứ ẩn.” Tiểu Vân đã rời đi.

Mặt của nó là một màn hình, giọng nói máy móc, cứng nhắc, không có cảm xúc, cho dù là ai cũng không biết nó đang nói dối.

“Anh ấy thế nào?” Quý Thính tiếp tục hỏi.

Người máy lập tức mắc bẫy: “Không chỗ nào tốt cả.”

Quý Thính không hỏi tiếp, chỉ mím chặt đôi môi nứt nẻ của mình, động tác điều khiển cũng bắt đầu nhanh hơn.

Sau khi xác nhận tinh hạm vẫn chạy bình thường, Quý Thính ấn chốt mở nào đó, một vật hình elip được cố định bên cạnh ghế lại mở nắp ra, ánh sáng ấm áp màu cam nhẹ tỏa ra.

Ánh sáng chiếu vào mắt Quý Thính, làm cho đôi mắt của cậu trở nên mềm mại hơn, cậu cúi người xuống, ôm đứa trẻ trong quả trứng ra.

Đứa bé chưa được 6 tháng tuổi, chiếc tã bông mặc trên người từ màu trắng đã biến thành màu vàng nhạt, hai chân nhỏ rắn chặc đang hưng phấn đá lung tung ngoài không khí.

Môi Quý Thính nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của đứa bé, áp mặt nó vào ngực cậu, thì thầm nói.

“Đại Vương Cơm Nắm sẽ nhảy tới hành tinh H37 trong mười phút nữa.”

Khi giọng nữ của hệ thống điều khiển trung tâm thông minh đọc ra một danh sách dài tên các phi thuyền, người Quý Thính hơi run lên, chầm chậm ngẩng đầu lên.

“Sắp đến nơi rồi, hai người cần phải đi rồi.” Quý Thính ôm đứa trẻ trong ngực, xoay người lại, kéo theo l*иg ấp đến đuôi tàu, Tiểu Vân cũng đi theo.

“Hai người tới căn cứ bí mật số 3 đi, khi Hồng Phong Quân phát hiện ra sẽ có người tới đón hai người ngay, đến lúc đó cậu chỉ cần giao Cơm Nắm cho Bạch Già...” Quý Thính nói rất nhanh.

Ở cuối đuôi tinh hạm có một chiếu tinh hạm cứu hộ nhỏ, hai đầu nhòn nhọn giống như thuyền gỗ. Quý Thính mở cửa tàu ra, để l*иg ấp vào, cố định l*иg ấp ở bên trong.

“...Cậu nhớ bảo Bạch Già đút Cơm Nắm uống nước, nước phải được nấu sôi. Cứ để đứa bé trong l*иg ấp trứng, không cần thoa thuốc, để cơ thể khô mát là được rồi.”

Đứa trẻ được gọi là Cơm Nắm đang ngậm bả vai của Quý Thính, nghe cậu gọi tên mình, đứa bé nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cậu, còn ư a vài tiếng.

Quý Thính xoa mặt đứa bé, sau đó đặt đứa bé vào l*иg ấp.

Đứa bé nằm trên lớp vải mềm mại, hai tay vươn lên cao đòi Quý Thính ôm, miệng liên tục ư a thúc giục cậu ôm, nước bọt cũng chảy ra ngoài.

Quý Thính lấy dây chuyền trong cổ áo ra, một sợi xích bạc và một sợi bằng dây da, cả hai đều có mặt dây chuyền. Cậu tháo sợi bằng dây da ra, đeo nó vào cổ đứa bé, sợi còn lại có mặt dây chuyền hình lá phong màu xanh nhạt được cậu nhét vào áo trở lại.

Mặt ngọc có chút lạnh, đứa bé hơi run lên, sau đó tay chân múa may không ngừng. Quý Thính nhìn chằm chằm đứa bé một lúc, sau đó nắm lấy đôi tay đang quơ loạn trên không trung của đứa bé, khàn giọng nói: “Cơm Nắm, cha đi đón mẹ trước, sẽ rất nhanh cùng mẹ con tới đón con.”

Nói xong, cậu đóng cửa l*иg ấp lại.

“Tiểu Vân...”

“Nếu đã quyết định rồi thì đừng nói lời vô nghĩa nữa.” người máy nhỏ tới tàu cứu hộ, vóc người nó thấp bé, rất thích hợp cùng l*иg ấp ở trong tinh hạm cứu hộ này: “Tôi không cần anh dặn dò gì hết, tôi sẽ mang theo Cơm Nắm đi theo kế hoạch đã định sẵn, nếu có tình huống bất ngờ xảy ra sẽ thay đổi kế hoạch tức thời, mục tiêu của nhiệm vụ lần này là đưa Cơm Nắm tới căn cứ bí mật số 3 bình an, giao cho nghiên cứu viên Bạch Già.”

Oanh!

“Đại vương Cơm Nắm chuẩn bị nhảy cóc, sau năm phút nữa sẽ tới đích...”

Giọng nữ trong hệ thống đang bắt đầu đếm ngược, đồng thời âm thanh bắt đầu khởi động tàu cứu hộ vang lên.

Quý Thính nhanh chóng chạy tới trung tâm tinh hạm, suýt chút nữa cậu đã bị ngã nhoài trên sàn vì vướng vật cản. Cậu bổ nhào tới cạnh cửa sổ tinh hạm, nhìn thấy tinh hạm cứu hộ từ dưới tinh hạm bay vào vũ trụ, ngay lập tức trở thành điểm sáng nhỏ nhoi trong bầu trời tối tăm, sau đó lẫn vào ánh sáng lấp lánh ở phương xa.

Tinh hạm lớn nhanh chóng nhảy cốc tới điểm đích, từ nơi xa nhìn tới, có thể nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, khóc thảm thiết trước cửa sổ tàu, nhưng ở nơi không có sóng truyền âm thanh như này lại chẳng nghe thấy gì cả.

“Đại vương Cơm Nắm sẽ tới đích sau một phút nữa....”

Khi Quý Thính trở lại vị trí điều khiển, tuy rằng trên mặt vẫn còn vệt nước nhưng cậu đã nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt không cảm xúc, linh hoạt thao tác điều khiển tàu.

“10,9,8...3,2,1!”

“Hiện tại đã tới điểm đến.”

Hệ thống kết thúc đếm ngược, tàu bắt đầu xóc nảy dữ dội. Tiếng cảnh báo vang lên khắp nơi, tiếng kẽo kẹt phía dưới thân tàu phát ra khiến người nghe hãi hùng khϊếp vía, như là có thể bị sức lực cực lớn xé nát bất cứ lúc nào.

Quý Thính ổn định cơ thể, mắt nhìn chằm số liệu đang thay đổi chóng mặt trên màn hình, chuẩn xác thao tác điều khiển con tàu.

Nửa phút sau, tinh hạm đã bị vây đánh đến tổn hại nghiêm trọng trước đó đã thành công vượt qua lần nhảy cóc. Từ cửa sổ có thể nhìn thấy tinh thể màu vàng nhạt, bụi bặm đang vây quanh nó, thiên thạch và khí đã hình thành ra nó.

Đây là hành tinh H37.

Cũng là nơi Thích Chước bị giam giữ, đồng thời là nơi xử tử anh.

“Chú ý! phía trước xuất hiện con tàu khả nghi. Chú ý! đã bị đối phương phát hiện.”

“Hệ thống phòng ngực kích hoạt, phòng ngự thể A đã kích hoạt, phòng ngực thể B không có tín hiệu, mời thao tác chỉnh sửa hệ thống.”

Tiếng hệ thống cảnh báo vang lên. Mười giây sau, Quý Thính nhìn thấy tàu của kẻ địch trên bầu trời hành tinh H37, ngoài ra còn có những tia laser màu xanh lục bắn tới, tạo thành lưới võng hoa mỹ trên không trung.

Quý Thính nhanh chóng điều khiển tàu né tránh lưới võng kia, sau đó tiếp tục đi.

Phanh!

Tàu hơi nghiêng về bên phải, bên trong khoang liên tục xẹt lửa. Quý Thính cố gắng xoay trong điều khiển trong tay mới có thể miễn cưỡng làm tinh hạm cân bằng lại, loạng choạng bay vào tầng khí quyển.

“Đuôi tày bị đánh trúng.”

“Thúc đẩy khí bên trái bị đánh trúng.”

“Đã kích hoạt thúc đẩy khí khẩn cấp.”

Quý Thính thao tác hệ thống, để tinh hạm có thể đi theo kế hoạch đã đặt ra từ trước, còn cậu thì đi tới cửa khẩn cấp.

“Đại vương Cơm Nắm xuất phát, hẹn gặp lại.” cậu vừa chạy vừa vẫy vẫy tay hô to.

Giọng nữ trong hệ thống vẫn bình tĩnh như trước nói: “Hạm trưởng Quý, hẹ gặp lại.”

Sau khi tinh hạm Hồng Phong Quân bắn ra vài đường đạn đã quay đầu về phía bên phải, nhóm tàu của kẻ địch nhanh chóng đuổi theo, tạo ra lổ hỗng ở khu vực bên trái.

Một chiếc vật nhỏ màu bạc khó phát hiện đột nhiên xuất hiện, lao nhanh như tên bắn tới lỗ hổng, lao như mũi tên xuống bên dưới hành tinh H37.

Chiếc cỗ máy màu bạc có diện tích rất nhỏ bé, như một con côn trùng giữa bầu trời rộng lớn. Nó né trái tránh phải cấp tốc bay từ trên cao xuống, vì quá nhỏ cho nên rất linh hoạt có thể xuyên qua những làn laser như dệt lưới kia.

Quý Thính điều khiển cơ giáp lao như bay xuống, ánh sáng chùm xẹt qua bên cạnh. Cậu đã nhìn thấy những cỗ máy bên dưới của kẻ địch cũng đang bay lên, đang bay tới đối diện cậu.

Nhưng cậu cũng đã nhìn thấy khoảng đất trống.

Phóng to, lại phóng to...Mãi cho tới khi bên trái màn hình xuất hiện rõ ràng khuôn mặt cực kỳ quen thuộc kia.

Sống mũi cao thẳng, khuôn mặt có đường cong sắc bén, đôi mắt đen nhánh.

Khi Quý Thính nhìn thấy Thích Chước, ngực cậu chua xót lan tới hốc mắt, thế cho nên cậu đã thất thần trong vài giây ngắn ngủi, suýt chút nữa cậu đã bị laser bắn trúng.

Cậu có thể nhìn thấy Thích Chước đang ngẩng đầu lên thông qua màn hình, đối diện với cậu với khoảng cách hơn 1000 mét. Thích Chước cũng biết cậu cũng đang nhìn anh, môi anh mấp máy nói.

...Đi mau.

Quý Thính không nghe theo lời Thích Chước, nước mắt cậu rơi xuống bàn điều khiển, cậu nâng tay lên.

Cơ giáp bên cánh tay phải bắn ra laser, cơ giác của kẻ địch nhanh chóng tránh né, cậu từ khe hở đó lao qua, tiếp tục lao xuống dưới.

Tích tích, tích tích...

Máy nằm bên trong lỗ tai Quý Thính không ngừng vang lên tiếng cảnh báo, bởi vì nó sắp tắt nguồn vì hết năng lượng, còn cậu sẽ rơi vào trạng thái mất thị giác và thính lực.

Cậu nhìn vào màn hình, phớt lờ Thích Chước đang liên tục mấp máy môi, vẻ mặt anh có chút hung dữ, cậu kích hoạt chế độ thông minh và đưa ra hai mệnh lệnh ngắn gọn.

“Khóa mục tiêu, dẫn anh ấy đi tới tốc độ nhanh nhất, đi tới tọa độ Bắc Đỏ 61° và Không gian Nam Đỏ -25°, đồng thời kích hoạt chế độ ẩn giấu tinh hạm...Nếu nhiệm vụ thất bại, hủy lệnh phòng ngự.”

Tích...

Khi âm thanh báo năng lượng cạn kiệt, Quý Thính nhanh chóng chìm vào bóng tối tĩnh lặng. Cậu không nhìn thấy, không nghe thấy, chỉ có thể cảm nhận bản thân đang quay cuồng như không có trọng lực, lao như tên bắn xuống dưới.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong đầu cậu hiện lên vô số cảnh tượng...Tiếng cười khanh khách của Cơm Nắm, nụ cười dịu dàng của thích chướ...

Trước khi cậu mất ý thức, cậu lại nhớ tới cảnh tượng 18 năm trước, cũng chính là lúc tai họa ập tới...