Chương 10

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

Khi Nhung Dật cầm điện thoại tán gẫu vui vẻ, cuối cùng anh mới nhớ ra mình đang nấu mì khoảng 1 tiếng trước, mọi thứ đã quá muộn.

Anh chạy vào bếp xung quanh toàn mùi khét, thấy ngọn lửa bùng lên cao. Chiếc nồi không còn hình dạng ban đầu, giấy ăn ở bên bếp bắt đầu bốc cháy, và ống khí ga cao su ở bên cạnh đang sắp tan chảy hoàn toàn.

Nhung Dật sợ hãi.

Sau đó, hộp dầu mỡ của máy hút mùi rơi xuống trước mắt anh ta, phát ra tiếng "plop" và rơi vào ngọn lửa.

Trong tình huống kinh hoàng như lúc này, Nhung cố gắng tỉnh táo, lấy hết dũng khí xông vào tắt tổng van gas, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại và chạy ra khỏi cửa nhà, không kịp giải thích với Chu Lịch anh cúp ngang cuộc gọi và gọi số 119.

Anh chạy xuống tầng dưới và ngẩng mặt lên, khói đen bốc lên từ cửa sổ nhà bếp.

Nhung Dật đứng nhìn căn nhà ngập tràn ánh lửa, trong lòng áy náy lỗi lầm. Khu chung cư dưới tầng đã tụ tập một số người, đang bàn luận hỗn loạn. Nhung Dật còn thấy cặp vợ chồng già sống trên tầng của mình, đang lo lắng và hoảng sợ.

Anh cảm thấy hổ thẹn và suy nghĩ về việc đi lên xin lỗi và an ủi họ, khi xe cứu hỏa đã đến. Vòi nước áp lực cao đã phun nước lên trên, và sớm cháy hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một cửa sổ tối tăm.

Nhung Dật đứng đó mở to mắt, sau đó anh thấy người chủ nhà ở gần đây chạy đến hoảng loạn. Bếp bị thiêu rụi một nửa, tường hành lang cũng bị đen đi không ít, sàn nhà ngập nước.

Người chủ nhà thường hiền hậu giận đến run, yêu cầu Nhung Dật phải giải thích. Nhung Dật không thể giải thích được, anh cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại được nữa rồi.

Bồi thường chắc chắn là không thể tránh khỏi. Ngoài ra, dường như anh bây giờ sẽ trở thành người vô gia cư. Mặc dù đó là một căn nhà thuê, nhưng anh đã sống ở đó trong vài năm và đã phát triển một chút tình cảm với nó. Chủ nhà thật sự là một người tốt, suốt những năm qua, cô hiếm khi tăng tiền thuê, vì Nhung Dật luôn thanh toán đúng hẹn và giữ vệ sinh tốt.

Nhưng hiện tại, bà chủ nhà thì quyết tâm đòi lại nhà. Nhung Dật gom góp một ít đồ đạc và đau buồn tìm được một khách sạn giá rẻ, ở đ không yêu cầu xem thẻ căn cước, sau đó ngay khi ngồi xuống, anh nhận được tin nhắn từ công ty môi giới, nói rằng họ đã được ủy quyền để đánh giá tình trạng hư hỏng của căn nhà và sẽ thảo luận với anh về số tiền bồi thường cụ thể sau một tuần.

Nhung Dật kiểm tra số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình và thấy lòng như chết lặng. Đúng như câu nói "trời có biến cố không ai lường trước", chẳng qua chỉ hy vọng sau loạt bi kịch này anh đã đạt đến đáy cuộc sống và sau đó có tốt đẹp được không.

Sống mãi trong khách sạn tệ hại không phải là một giải pháp lâu dài. Việc cấp bách hiện tại là tìm một nơi ở mới ngay lập tức. Anh không biết liệu có bắt đầu may mắn thật sự hay không. Ngày thứ hai, sau khi đăng thông tin tìm thuê trên trang cá nhân, anh ngay lập tức nhận được cuộc gọi từ Lưu Nguyên.

"Thật là trùng hợp quá, tôi có một người bạn cách đây vài ngày vẫn đang tìm khách thuê," anh ta nói, "cậu ta khá gấp, giá thuê rất thấp, cậu có muốn đi xem không?"

Anh gửi địa chỉ cách nơi Nhung Dật đang sống hơi xa, nhưng nó không xa công ty của anh và có xe buýt đi trực tiếp. Khu vực xung quanh cũng không hẻo lánh, so sánh với giá thuê, thực sự là đáng giá.

Đối với Nhung Dật, người đang trong cảnh khốn khó và không có nơi cư trú cố định, đây thực sự là tin vui to lớn.

Anh không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ hy vọng rằng người ở có vệ sinh tốt hơn một chút, không làm phiền nhau và có thể chuyển đến nhanh chóng," Lưu Nguyên giới thiệu với anh, "có vẻ như cậu ta không chịu được việc ba cậu ta thường xuyên đến ở. À, cậu có biết nấu ăn không?"

"Tôi biết," Nhung Dật gật đầu, "cần giúp nấu ăn không?"

"Thật tốt quá, cậu ta khá dễ tính và cũng không thiếu tiền. Nếu cậu có thể giúp đỡ với việc nấu ăn, tôi nghĩ giá thuê có thể rẻ hơn một chút."

Nhung Dật cực kỳ gấp gáp, buổi chiều anh đã xin nửa ngày nghỉ làm.

Khi đến, người đến dẫn anh xem nhà là nhân viên của công ty môi giới, anh ta giới thiệu và trò chuyện với anh.

Sau khi nghe về hoàn cảnh của Nhung Dật, anh ta cảm thông rất nhiều và ngay lập tức gọi cho chủ nhà, mô tả một cách cảm xúc tình huống đáng thương của anh và sau đó khen ngợi anh một lần nữa.

Nhung Dật đứng bên cạnh, nghe anh ta nói qua điện thoại rằng chàng trai trẻ này rất sạch sẽ, điển trai và rất lịch sự, trông có vẻ dễ chịu, anh yên tâm. Và hơn nữa, anh ấy rất đáng thương, nếu không tìm được nơi ở nhanh chóng có thể phải sống lang thang trên đường phố, anh có thể thu xếp trở lại và ký hợp đồng ngay lập tức.

Anh cảm thấy hơi ngượng ngịu, vì vậy anh lại đi một vòng trong căn nhà một mình. Mặc dù là chung cư, nhưng căn nhà đã được trang trí đơn giản và tinh tế, phòng của anh không gian cũng không nhỏ, nội thất trông rất mới, anh càng nhìn càng hài lòng.

Khi anh rời phòng lần nữa, anh chỉ thấy người môi giới đang đứng ở góc phòng, che miệng nói nhỏ qua điện thoại: "Tôi nói thật đấy, anh ta đẹp trai vãi. Nếu không tin, tôi sẽ lén chụp một tấm hình cho bạn sau."

Nhung Dật ho khan một tiếng.

Đối phương thay đổi chủ đề ngay lập tức: "Ồ, được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đưa anh ta trở về công ty chờ anh đến."

Khi Nhung Dật đi cùng nhân viên đến công ty môi giới, anh bỗng nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.

Anh không có chứng minh nhân dân.

Khi hợp đồng sắp không thể ký kết, người chủ nhà huyền thoại kia đã xuất hiện.

"Đây là Trần tiên sinh," người môi giới đã luôn ở bên cạnh Nhung Dật vui mừng giới thiệu cả hai, "Đây là anh Nhung tiên sinh ”. Nếu còn bất kỳ câu hỏi nào khác giữa hai bạn, bạn có thể đặt ngay bây giờ. Về vấn đề chứng minh nhân dân không cần vội..

Nhung Dật cũng muốn hỏi, đây rốt cuốc là làm sao vậy

Anh nhìn ngây ngất vào mặt Trần Kha Nghiêu đang đứng trước mặt, cảm thấy cả thế giới đang chơi khăm với mình.

Biểu cảm của Trần Kha Nghiêu cũng rất thú vị, ban đầu là khuôn mặt ngạc nhiên, sau đó là nhăn mày, sau một lúc thấy Nhung Dật vẫn không tin nhưng không lên tiếng, anh mới cuối cùng hắng giọng và hỏi: "......Nhà anh cháy à?"

Thật là trớ trêu không biết nói gì.

Trái tim của Nhung Dật bất ngờ bùng cháy một cơn giận không hiểu từ đâu tới, và ngay lập tức anh nhấc hành lý và muốn đi ra khỏi nhà.

Người môi giới trông mặt không hiểu: "Nhung tiên sinh, anh có chuyện gì vậy? Anh đi đâu?"

"Tôi không thuê nữa."

Ai muốn sống chung với người này, anh ta thà rằng trở thành một kẻ vô gia cư.

Người môi giới ngộ nhận sau: "Thì ra hai người quen nhau?"

"Chờ một chút," tiếng nói của Trần Kha Nghiêu vang lên từ sau lưng, "Thẻ căn cước của anh không nhận được à? Tôi đã gửi nó cho anh mà."

Nhung Dật người đã sẵn sàng bước ra khỏi cửa, lúc này đột nhiên ngừng lại trong một giây và quay đầu lại.

Anh vẫn không nói gì, Trần Kha Nghiêu nhăn mày tiếp tục nói: "Thẻ căn cước của anh bị rơi trong xe của tôi, tôi đã gửi nó qua dịch vụ chuyển phát nhanh đến công ty của anh. Anh không nhận được sao?"

Thật sự là không nhận được.

Ở quầy tiếp tân công ty, có rất nhiều gói hàng chồng chất, nhưng tất cả đều phải lấy bằng tay. Nhung Dật đã không mua sắm trực tuyến gần đây, nên không nghĩ rằng mình cần kiểm tra lại.

Quầy tiếp tân công ty thực sự chất đống các gói hàng, nhưng tất cả đều phải tự lấy. Nhung Dật gần đây không mua sắm trực tuyến, nên không nghĩ rằng mình cần kiểm tra.

Hóa ra thẻ căn cước thật sự đã được anh ta nhặt được. Ban đầu, Nhung Dật đã nghĩ rằng nếu nó thuộc về mình, anh ta chắc chắn sẽ bẻ nát nó và ném vào thùng rác, vì vậy anh cảm thấy hơi lúng túng.

Nhưng giờ anh mới biết là đã quá muộn rồi, vì anh đã báo mất thẻ.

Anh không nói một lời, biểu hiện của anh thay đổi liên tục, Trần Kha Nghiêu thở dài: "Vụ việc ngày hôm đó, tôi..."

Nhung Dật nhìn anh ta, trong lòng bỗng trở nên buồn bã.

"Không có gì để nói," anh nhìn xuống, "chúng ta cứ coi như chưa gặp nhau nhé."

Trần Kha Nghiêu muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng chỉ gật đầu: "Được."

Trung gian bất động sản cảm thấy một chuyện tốt sắp tuột mât, người môi giới đã xem cả quá trình và có điều muốn nói.

"Chờ chút! Vì là người quen, không còn gì tốt hơn được đúng không?" Anh tiến lại gần Nhung Dật và nắm lấy cánh tay anh ta, "Nhung tiên sinh, anh vừa mới nói vì phải bồi thường một số tiền lớn nên từ giờ trở đi mỗi khoản tiêu khác nhau đều phải tính toán kỹ. Nơi anh đang sống hiện tại có điều kiện kém phải không? Hơn nữa, anh không có thẻ căn cước, nếu đi thuê nhà ở nơi khác, người ta chưa quen biết sẽ không đồng ý đâu!"

Nhung Dật trước đây chưa từng mất thẻ căn cước, không biết rằng sau khi khóa thẻ liệu tài liệu sau này có thể tiếp tục sử dụng hay không, vì vậy anh lâm vào tình cảnh do dự.

Thấy Nhung Dật có chút thay đổi thái độ, người môi giới vội vàng quay đầu và nhờ Trần Kha Nghiêu: "Anh nghĩ sao, anh không phiền lòng nếu thông tin cá nhân sau này được bổ sung sau đúng không?"

Trần Kha Nghiêu lại không nói gì.

Thực tế, thái độ của anh rất rõ ràng, mặc dù không giống Nhung Dật với sự oán hận sâu sắc, nhưng rõ ràng anh cũng không muốn tiếp tục có bất kỳ giao tiếp nào với Nhung Dật.

Chỉ là vì biết tình cảnh hiện tại của Nhung Dật thực sự đáng thương, anh không thể lòng mình từ chối mà thôi.

Nhưng Nhung Dật làm sao có thể chấp nhận tình cảm hiện tại đây?

Mặc dù người môi giới đang liên tục gửi điệu mắt giữa hai người với nỗ lực đáng kinh ngạc, nhưng Nhung Dật đã quyết định từ chối anh ta.

Khi Nhung Dật chuẩn bị nói lời chia tay, điện thoại của Trần Kha Nghiêu đột nhiên reo lên.

Anh ta nhìn xuống màn hình và thì thầm một câu:

"...................Chúa ơi."

Sau đó, anh không nhận cuộc gọi mà nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Nhung Dật. Ánh mắt kỳ lạ của anh khiến Nhung Dật cảm thấy hãi hùng và tự nhiên lùi lại một bước.

Nhưng Trần Kha Nghiêu lại tiến về phía trước một bước: "Anh có muốn tạm ở nhà tôi một đêm không?"

Trong một khoảnh khắc, Nhung Dật đã tưởng tượng ra một loạt các hình ảnh tồi tệ.

Dẫu cho trước đó có những trải nghiệm đau đớn, Alpha đang đứng trước mắt không chỉ trong ngoại hình mà cả vóc dáng vẫn là người anh ta thích. Và lời nói của anh ta hiện tại càng nghe càng có vẻ mơ hồ.

Dù điện thoại vẫn đang reo, khi thấy Nhung Dật vẫn còn nhăn mày không nói lời, Trần Kha Nghiêu không còn cách nào khác ngoài việc nhấn nút nhận cuộc gọi.

Sau đó, Nhung Dật nghe thấy một đoạn cuộc trò chuyện một chiều khá hài hước.

"Ba.................lại đến đây sao," Trần Kha Nghiêu nhìn rối bời, "Con đã cho thuê nhà rồi, thật đấy. Người ta đã chuyển vào ở ngay hôm nay. Không có chỗ để ba ngủ đâu. Đúng thật đấy..............Con lừa ba làm gì? Chúng ta sẽ đến cùng nhau sau đó. Không cần, không cần đến đâu, con không về ăn cơm, đừng mang đồ ăn cho con................Con không có! Ba đừng nói lung tung được không?"

Người môi giới vẫn đứng cạnh Nhung Dật và nói nhỏ: "Nhìn đi, anh ta thật tội nghiệp, hãy giúp anh ta đi."

Nhà của Trần Kha Nghiêu nằm trong khu phố bên cạnh.

Cả hai đi theo trình tự, một người phía trước và một người phía sau, trong sự im lặng hoàn toàn.

Tình hình phát triển rõ ràng là rất kỳ lạ. Nhung Dật cảm thấy bản thân mình có một phần hưng phấn kỳ lạ khi có thể giúp đỡ Trần Kha Nghiêu một cách gián tiếp.

Khi họ đến tầng trệt của tòa nhà, Trần Kha Nghiêu đột nhiên dừng lại.

"Nếu ba tôi vẫn đang ở đó khi chúng ta lên, thì hãy không để ý những gì ông ấy nói," anh nói với Nhung Dật mà không nhìn lại.

Nhung Dật gật đầu ở phía sau, mặc dù Trần Kha Nghiêu không thể nhìn thấy. Không cần phải nhấn mạnh nhiều, và Trần Kha Nghiêu tiếp tục đi lên tầng trên với một trái tim nặng nề.

Nhung Dật đã từng đến đây vào buổi chiều, nên anh quen với con đường. Sau khi đi qua thang máy và nhìn về phía cửa nhà của Trần Kha Nghiêu, anh thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở lối vào.

Khi nghe tiếng động, người đàn ông trung niên ngay lập tức quay lại. Và như dự đoán, Trần Kha Nghiêu, người đi phía trước Nhung Dật, nói: "Ba, tại sao ba đứng ở cửa?"

Người đàn ông trung niên không nói một lời, chỉ nhăn mày và nhìn qua đứa con trai mình đến Nhung Dật đang đứng phía sau.

Nhung Dật đứng yên tại chỗ, nhìn vào mắt của Alpha có ngoại hình rất giống Trần Kha Nghiêu nhưng trông trưởng thành hơn nhiều. Sau vài giây, anh ấy nuốt nước bọt một cách nhẹ nhàng.

Anh không dám lên tiếng, nhưng trái tim anh không thể ngừng đập nhanh.

Trời ơi, ông ấy đẹp trai quá.