Chương 9

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

Trước khi tiến hành, Nhung Dật đã tưởng tượng rất nhiều kịch bản khác nhau. Lựa chọn tốt nhất tự nhiên là để đối tác từ chối mình trước. Việc cố ý thể hiện những cử chỉ khiếm nhã để gây chú ý tiêu cực trong người khác, lý thuyết thì khả thi, vì Nhung Dật cũng là một Omega, anh ấy hiểu rõ nhất về cách mà một Alpha nói chuyện và cư xử để thu hút sự chú ý từ cùng giới.

Dễ nghĩ nhưng khó làm, thực tế lại khác. Anh ấy cảm thấy khó khăn khi muốn tỏ ra tự cao, thô lỗ, thiếu lễ độ và tự phụ, Nhung Dật nhận ra rằng kỹ năng diễn xuất của anh ấy rất kém, hoàn toàn không thể tự nhiên. Khi đến lúc đó, anh ấy lo sợ không chỉ bị lắp bắp mà còn có thể đỏ mặt, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy ngượng ngùng và khó xử.

Vì vậy, anh ấy quyết định đi theo con đường đơn giản hơn. Trước tiên, anh ấy sẽ kiểm tra xem đối tác có nhã ý hay không, nếu đó là người dễ thương thì sẽ thẳng thắn nói với đối tác về giới tính thật của mình.

Nếu họ trông khó chơi như gã hói, chỉ có thể xử lý lạnh lùng say đó. Hiện tại, Chu Lịch rõ ràng đang có cảm tình với anh ta, câu đầu mở miệng cũng là bắt chuyện kinh điển, điều này khiến Nhung Dật trở tay không kịp. Để giảm đi mức độ hứng thú của Chu Lịch, anh ta cố ý chọn cách trả lời khó hiểu nhất.

"Không có gì, cậu chắc nhầm rồi." "Không thể," Chu Lịch cười nhìn anh, "Anh Nhung trông đẹp trai đến mức tôi chắc chắn sẽ không quên sau lần gặp đầu tiên. Anh làm tôi nghĩ..."

"Đi đổi vé trước đi?" Nhung Dật ngắt lời, "Sắp mở màn rồi."

Đi xem mắt trong rạp chiếu phim không phải lựa chọn tốt. Hai người ngồi cùng nhau đối diện màn hình, không thuận tiện để nói chuyện và giao tiếp để hiểu nhau. Nhung Dật chọn địa điểm này hoàn toàn để tránh tiếp xúc trực tiếp.

Bộ phim mà Chu Lịch và Nhung Dật đang xem là một bộ phim nghệ thuật của đạo diễn Chu Tệ Bang, nói về cuộc sống đầy khó khăn của một người nông dân. Các cảnh quay thể hiện sự tinh tế của nghệ thuật, trong khi diễn viên chỉ nói vài câu thoáng qua, đủ để kí©h thí©ɧ trí tưởng tượng của khán giả. Ngồi im lặng, tự nhiên Nhung Dật không nghĩ đến việc viết những suy nghĩ vô tội vạ.

Ở hàng ghế phía trước, có một cặp đôi đang tranh luận với nhau một cách ồn ào.

Từ vị trí ngồi của mình, Nhung Dật nhìn chằm chằm vào họ, sau đó nhấn chặt tay trái lên trái tim của mình bằng ngón tay cái.

Âm thanh trong phòng chiếu phim vang lên khá lớn, Nhung Dật cảm thấy không chịu nổi. Anh ấy cảm thấy nó quá ồn ào.

Anh không muốn ở đây nữa.

Khi anh ấy cố gắng đứng lên, anh như một người em trai đáng yêu khiến người ta không thể nhịn được muốn vỗ đầu của anh ấy.

Rõ ràng, Nhung Dật cũng không thích loại phim này.

Rồi Nhung Dật đã tìm thấy câu trả lời đó là vờ đi vệ sinh.

Chu Lịch muốn đi theo, lúc đó anh cũng cảm thấy hơi ngại ngùng.

Sau khi Nhung Dật giả vờ đi vệ sinh và cúi xuống rời khỏi phòng chiếu, cậu thiếu niên đang ngáp liên tiếp ngay lập tức cũng đi theo, sau đó chủ động hỏi anh có muốn xem tiếp không, có muốn đổi nơi không.

Anh cảm thấy hiện tại là thời điểm tốt để nói cho đối tác biết rằng anh chỉ muốn qua chuyện này.

Nhưng tiếc là trước khi anh kịp nói, Chu Lịch bỗng thở dài.

"Thật không thể tin được, anh Nhung thật sự không nhớ gì hết sao," cậu ngẩng đầu nhìn Nhung Dật, "Chúng ta thực sự đã gặp, vào tháng trước ngay dưới tòa nhà trung tâm chỉ cách đây chưa đầy mười phút. Tôi hỏi anh về thông tin liên lạc, nhưng anh không chịu cho tôi."

Nhung Dật nhớ lại một chút, có một số ấn tượng mờ nhạt, nhưng lại không chắc chắn.

"Chắc có rất nhiều người hỏi thông tin liên lạc của anh đúng không," Chu Lịch vỗ tay, "Nếu anh không nhớ thì thôi."

"Xin lỗi, tôi..."

"Anh vẫn không quan tâm đến tôi, phải không?" Chu Lịch hỏi.

Câu hỏi trực tiếp như vậy làm người ta khó có thể trả lời, nhưng nó cũng giúp tiết kiệm rất nhiều rắc rối và khiến người ta muốn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"...Tôi không nghĩ mình tệ đến thế," Chu Lịch thấy Nhung Dật không trả lời, vẻ mặt ảo não, "Đây là lần thứ hai tôi bị từ chối như vậy. Ôi không, lần trước cũng là anh. Lúc đó, tôi đã nghĩ suy nghĩ rất lâu để tìm cớ để tiếp cận anh."

Đương nhiên cậu ấu không tệ. Là một người cùng giới, Nhung Dật cũng cảm thấy Chu Lịch rất đáng yêu và c tính cách cũng đáng yêu. Ngay cả một cảm giác ghen tỵ như "Tôi cũng ước mình có thể như vậy" cũng hiện lên trong lòng anh.

Trên thế giới này, ngoại trừ những người kỳ lạ như Trần Kha Nghiêu, thì những Alpha bình thường nên đều sẽ hài lòng với một đối tượng hẹn hò như vậy. Đáng tiếc là Nhung Dật hoàn toàn không phải là Alpha.

"Ngày trước chú tôi luôn giới thiệu cho tôi những người kỳ quặc," Chu Lịch tiếp tục nói, "Khi tôi vừa nhìn thấy anh hôm nay, lần đầu tiên tôi muốn cảm ơn chú ấy."

"...Xin lỗi," Nhung Dật càng cảm thấy ngượng ngùng hơn.

Dù sao thì anh rất có thể là người kỳ quặc nhất trong số họ.

Chu Lịch nhìn anh: "Thực sự không có cơ hội nào sao? Từ góc độ tình yêu, Nhung Dật thực sự có cảm tình với Omega trước mắt này. Vì vậy, sau khi suy nghĩ nhiều lần, anh quyết định nói thật với cậu ta.

"Thành thật mà nói cậu có chút hiểu lầm về tôi" Nhung Dật cố gắng mở miệng, "Thực ra, tôi cũng giống như bạn...”

"Cũng yêu tôi ở cái nhìn đầu tiên ?" Chu Lịch nói không nghiêm túc.

Nhung Dật cười khổ, tiếp tục nói: "...Cũng là Omega."

Chu Lịch ngơ ngác một chút, nhìn anh với nhíu mày, không nói gì.

"Là thật," Nhung Dật nhấn mạnh, "Tôi có thể cho cậu xem... thẻ căn cước của tôi."

Anh đã đưa tay vào túi, nhưng trước khi nói xong, anh đã nuốt lại. Hiện tại túi đựng giấy tờ của anh trống rỗng. Thẻ căn cước của anh đang được làm lại, và tạm thời không thể lấy ra.

Để tránh cho Chu Lịch như một số Omega đặc biệt từng theo đuổi anh trong quá khứ cố tình phá vỡ những quan điểm truyền thống mà không quan tâm đến ý muốn của anh, anh nhanh chóng nhấn mạnh thêm một câu.

"Đừng nhìn tôi như vậy, nhưng thực ra tôi là một người dị tính tiêu chuẩn."

( lời editor : ở đây Nhung Dật nói ý chỉ là 1 omega thích alpha tiêu chuẩn )

Biểu cảm của Chu Lịch trở nên tinh vi, sau một lúc dài mới nói: "...Anh nói những câu đó chỉ để từ chối tôi à?"

Nhung Dật thật sự mệt mỏi về tình hình này. Sau đó, anh và Chu Lịch còn tranh luận ít nhất một nửa giờ.

Omega này, mặc dù đã tốt nghiệp đại học, nhưng lại có gương mặt trẻ con, trông giống một chàng trai lớn khoảng 17-18 tuổi, dễ dàng khiến khơi dậy ý thức người lớn của người khác và tự động có ý thức nhượng bộ trước cậu ta.

Cậu ấy nói, ngày đó là lần đầu tiên cậu ấy tiếp cận và thất bại, cậu ấy luôn cảm thấy tiếc nuối. Khi gặp Nhung Dật trong rạp chiếu phim, cậu ấy thậm chí nghĩ đó là một ý trời. Nhưng nhanh chóng nhận ra rằng Nhung Dật đối xử với cuộc gặp này chỉ là sự lãnh đạm.

Tuy nhiên, dù vậy, dù chỉ có một cơ hội như vậy, cậu ấy vẫn không muốn từ bỏ. Sau tất cả, đây là lần đầu tiên trong đời cậu ấy yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc đó, Nhung Dật trong lòng âm thầm nghĩ, nếu cậu từng yêu từ cái nhìn đầu tiên khoảng 17-18 lần như tôi, bạn sẽ biết rằng thực sự không có gì lớn lao, đại đa số sau này đều khiến cậu cảm thấy lúc trước bị mù.

Cuối cùng, Chu Lịch nói, vì chúng ta cùng là Omega, chúng ta có thể làm bạn được chứ?

Cậu ấy rõ ràng đang tìm cách thoát khỏi tình thế này, nhưng Nhung Dật trong một thời gian ngắn không tìm ra lý do phù hợp để từ chối. Hơn nữa, nếu Chu Lịch buồn bã trở về và nói những lời khó nghe, thì hói tử sẽ mượn công trả thù tư thật đáng sợ.

Sau khi trao đổi WeChat, Nhung Dật đặc biệt cho Chu Lịch xem trang cá nhân của mình, đặc biệt là phần giới tính. Khi thấy đối tác vẫn còn nghi ngờ, anh quyết định khi nhận được thẻ căn cước mới, anh sẽ chụp một bức ảnh ngay lập tức và đặt nó làm hình ảnh trong trang cá nhân của WeChat.

Cuối cùng, khi anh về nhà, đã sớm hơn nhiều so với dự định. Sau cùng, vì không xem phim đến cuối cùng và không ăn tối cùng nhau, Nhung Dật chỉ muốn thoát khỏi trận chiến và khi anh vừa bước vào nhà và nằm xuống giường, anh mới nhận ra rằng anh đang đói một chút.

Vào giờ cao điểm ăn tối, việc đặt món ăn đến từ ngoài quá chậm, vì vậy anh ta lục trong tủ và tìm thấy một gói mì tôm, sau đó đun nước và nấu mì trên bếp.

Nhung Dật rất giỏi nấu ăn, nhưng do công việc hàng ngày bận rộn, hầu hết thời gian khi anh về nhà đã rất gấp gáp, vì vậy thường chỉ là mua đồ ăn nhanh hoặc gọi đồ ăn đến từ ngoài, đôi khi ăn mì tôm cũng là cách để đổi khẩu vị.

Cuối tuần thì anh có thời gian nấu ăn, nhưng cuối cùng chỉ có một mình anh ăn, không có hứng thú quá lớn. Ban đầu, anh nghĩ rằng anh sẽ có cơ hội nấu ăn cho người mình thích.

Trần Kha Nghiêu thật là đáng ghét, lại xuất hiện đột ngột trong ý nghĩ của anh. Giá như những ký ức trong đầu cũng có thể được xóa đi một cách đơn giản như các số trong danh bạ điện thoại. Alpha đáng chết này giống như một trạm hạnh phúc vay mượn, mọi niềm vui từng trải qua cùng anh đều là mượn, bây giờ đều phải trả lại kèm lãi suất.

Nhưng lãi suất này cũng quá cao, không ngừng tăng, không trả hết được. Nhung Dật cảm thấy mình bị lỗ rồi.

Khi đang đứng trước bếp và suy nghĩ lung tung, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng.

Nhung Dật vội chạy đi và nhận cuộc gọi, nhưng phát hiện đó chỉ là một cuộc gọi quảng cáo. Sau khi chặn số điện thoại đó, anh nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc mới.

Người gửi là Chu Lịch, nội dung là một bức ảnh.

Nhung Dật mở ra và cười không ngớt. Đó là bức ảnh anh bị chụp lại khi tham gia cuộc thi thể thao tại trường đại học. Chu Lịch đã cắt đi một phần bình luận trên diễn đàn, đều là những cuộc tranh luận về việc liệu anh có giả danh giới tính hay không.

Nhung Dật nhớ rõ bài viết này, nó được đăng trên diễn đàn BBS của trường họ. Cuối cùng, anh đã tự mình đăng anh trên thẻ học sinh lên.

Chu Lịch rõ ràng đã đi tìm kiếm sau khi về nhà.

"Giờ bạn đã tin chứ?" anh trả lời lại.

Chu Lịch gửi một yêu cầu cuộc gọi thoại, khi kết nối, Nhung Dật ngay lập tức nghe thấy giọng nói của cậu ấy buồn khóc không ra nước mắt.

"Tôi cảm rất buồn." Cậu ấy nói.

Nhung Dật đành nói:

"Xin lỗi..."

"Nhưng... cũng có một chút an ủi." Chu Lịch nói, "Vì lý do này mà bị từ chối, dù lòng cảm thấy nặng nề, nhưng dường như không bị tổn thương quá nhiều."

"Thực ra, cậu thật sự rất tốt," Nhung Dật an ủi cậu, "Cậu không biết tôi ngưỡng mộ cậu đến mức nào. Thực ra, với một Omega như cậu, việc tìm kiếm đối tương thật sự rất đơn giản, đúng không?"

"Tôi thực sự không có ý định tìm đối tượng..." Chu Lịch nói.

Từ một góc độ nào đó, cậu ta đối lập với Nhung Dật. Dễ thương nhưng bên trong rất độc lập, coi thường nhiều Alpha đang theo đuổi cậu. Ngay từ khi chưa tốt nghiệp, cậu đã có kế hoạch sự nghiệp cho bản thân và đặt từ "gia đình" vào một vị trí có thể bỏ qua bất cứ lúc nào trong kế hoạch cuộc sống của mình.Nhưng lại vì khuôn mặt trẻ con, trong quá khứ khi còn ở trường, mọi thứ còn ổn, nhưng khi bắt đầu làm việc, cậu ta gặp phải sự coi thường khắp nơi. Nhiều người không có ý định xấu, nhưng cái gọi là “chiếu cố ”, đối với người mạnh mẽ mà nói chẳng thoải mái chút nào.

Cậu ấy muốn cố gắng, nhưng gia đình lại cho rằng cậu ta là Omega, nên nhanh chóng tìm một người để kết hôn và sinh con mới là con đường chính đáng. Vì vậy, cậu liên tục được sắp xếp gặp gỡ qua các cuộc hẹn hò.

"Chú tôi thật sự có bệnh," cậu than phiền với Nhung Dật, "Ông ấy chưa bao giờ giới thiệu cho tôi ngay cả một người bình thường! Ôi, tôi không có ý nói anh bất thường nhưng cũng không bình thường lắm!"

Nhung Dật nghe điều này không tức giận. Cuối cùng, điều đó có nghĩa là anh đã thông qua cửa ải thuận lợi, và Chu Lịch chắc chắn không có lý do nào để cho rằng ông hói sẽ làm khó Nhung Dật. Hơn nữa, anh còn có được một người bạn thú vị.

Hai người có những lo lắng riêng của mình. Nhung Dật cũng than phiền một vài câu.

Trái ngược với Chu Lịch, anh không phải là người rất quan tâm đến sự nghiệp. Nhưng suốt thời gian qua, vì cuộc sống tình cảm cực kỳ trống rỗng và thiếu những sở thích giải trí để tiêu khiển thời gian, trọng tâm cuộc sống của anh chỉ có công việc. Trẻ tuổi nhưng đã trở thành người chịu trách nhiệm dự án, trọng trách càng trở nên nặng nề thì thời gian rảnh rỗi của anh càng ít đi, làm cho việc tìm kiếm một người bạn đời càng khó khăn hơn.

Trong khi đó, bố mẹ anh mặc dù thường giễu cợt anh không thể lấy chồng, nhưng bên trong họ lại không lo lắng. Anh đã thử nhẹ nhàng ám chỉ rằng mình không phiền lòng việc xem mắt nhưng phản hồi nhận được là "Người giới thiệu nghe về chiều cao của con rồi, họ sợ hãi và bỏ chạy hết."

Hai người trò chuyện và an ủi nhau trong một thời gian dài. Mặc dù tính cách và sở thích của họ rất khác nhau, nhưng họ cảm thấy hợp nhau và tình bạn dần trở nên thân thiết hơn.

Sau một thời gian than thở, Chu Lịch nhìn Nhung Dật và bỗng nghĩ ra một ý tưởng.

"Ờ... Tôi nghĩ ra một ý tưởng... không biết anh có muốn không..." Chu Lịch nói.

"Nói xem ?" Nhung Dật nói.

"Chú tôi chắc chẳng biết cậu cũng là Omega," cậu tiếp tục, "Có thể chúng ta không cần phải là một cặp đôi ngay từ đầu. Chỉ cần nói rằng chúng ta có cảm giác tốt với nhau và muốn tiếp tục tiếp xúc, tôi thực sự chán ngấy việc đi xem mắt."

"Ừ, chúng ta hoàn toàn không có mối quan hệ trong vòng bạn bè, phải không?" Chu Lịch , "Tôi sẽ cố gắng không gây phiền toái cho anh!"

Nhung Dật do dự. Đây không phải là lần đầu tiên có người đến tìm anh để nhờ giúp đỡ như vậy. Trước đây anh đã đồng ý, kết quả là người đó đã đưa tình cảm mình vào thực tế, gây ra một số rắc rối không cần thiết.

Tình huống của Chu Lịch khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

"...... Nếu anh muốn thu phí, tôi cũng chấp nhận. Nhưng hiện tại tôi khá nghèo, không đủ tiền trả giá cao quá."

Lời này thật là đặc biệt.

Nhung Dật dở khóc dở cười, chuẩn bị đồng ý, nhưng bỗng một hương thơm khét lẫn đốt cháy bất ngờ lan tỏa trong không khí.