Chương 15

Editor: Lăng Hàn (琅寒)-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Có lẽ đó chính là lòng của cha mẹ trên thế gian này. Sau khi ông Trần biết được giới tính của Nhung Dật, thái độ của ông đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Nhung Dật đã cố gắng gián đoạn và quay trở lại phòng của mình một vài lần, nhưng đều thất bại.

Đồ ăn trong hộp đã nguội đi, nhưng anh vẫn phải ngồi trên ghế sofa lắng nghe ông chú đang ngồi đối diện khen ngợi cậu con trai mà nghe đến cũng khiến Nhung Dật đau đầu.

"Nghiêu Nghiêu, đừng nhìn mặt nó cứng nhắc và ít nói kia, thực chất tính tình cực kỳ tốt, nhìn nó từ nhỏ đấu đá cùng mấy đứa trẻ trong trường, nhưng chưa bao giờ nó tự ý xông vào đánh nhau với người khác, rất ngoan đấy. Thêm nữa, kiếm tiền cũng được lại còn hào phóng, quả là loại chồng si tình đấy. Chú là ba nó, người hiểu nó nhất rồi đấy."

Vậy chú không biết rằng anh ta nôn mửa trước mặt Omega à?

Để lịch sự, Nhung Dật ép buộc cười một cái: "Ồ, như vậy ạ."

"Và hơn nữa, nó thực sự rất thích trẻ con," ông Trần nói và còn gật đầu, "nhưng việc đưa đón trẻ em từ gia đình khác đến lớp học có ý nghĩa gì đâu? Tốt nhất là tự mình kết hôn và sinh con, phải không?"

Nhung Dật cố gắng cười nhẹ: "Haha."

"Với việc các con cùng nhau ăn cơm hàng ngày và sống chung, mối quan hệ chắc chắn rất tốt phải không?" Ông Trần nhìn anh với ánh mắt trông đợi, "Nhung Dật ơi, con có đối tượng không?"

"Con..." Nhung Dật chuẩn bị thú nhận, nhưng sau đó suy nghĩ rằng điều đó có thể gây rắc rối về sau. Để giúp ông cha buông bỏ mộng tưởng không thực tế càng sớm càng tốt, anh nuốt nước bọt và gật đầu, "Có ạ."

Ông Trần nhìn thấy biểu hiện này và mày nhíu nhẹ lại.

"Nếu con có đối tác, thì sao lại sống chung với Alpha?" Ông hỏi không hài lòng.

Thế là chú còn phải chỉ trích tôi không trung thực với vai trò Omega sao?

Nhung Dật không chần chừ, lấy lời của Trần Kha Nghiêu như một nguồn cảm hứng, "Thực ra, đối tác của con cũng là một Omega. Vì vậy, cậu ấy hoàn toàn yên tâm về việc con sống chung với Alpha."

Câu nói này từ miệng Nhung Dật, người có hình dáng như vậy, thật sự thuyết phục.

Ông Trần lúng túng: "Vậy nên... con và Kha Nghiêu..."

"Chú ơi, nếu không có việc gì khác, con sẽ về phòng trước," Nhung Dật đứng dậy, "Chú đã ăn tối chưa? Con có thể giúp chú làm gì không?"

Ông Trần cười cười nhẹ: "Không sao, chú sẽ tự về đây thôi."

Ông nói xong liền đứng dậy và đi về phía cửa, nhưng sau đó quay lại: "Những gì xảy ra hôm nay, con đừng nói cho Kha Nghiêu biết nhé?"

Nhung Dật nhìn vào camera ở góc phòng khách:

"Dạ."

Sau khi ông Trần rời khỏi cửa, Nhung Dật lại nghe thấy ông ấy lẩm bẩm vài câu: "Các bạn trẻ ngày nay, không tốt chút nào, thật là không tốt chút nào." Nhung Dật cười méo mó.

Họ thực sự là bố con ruột. Không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà cách nói chuyện cũng giống nhau đến tột cùng.

Sau khi ông Trần đi, Nhung Dật ăn hộp cơm trước rồi lục tung căn phòng khách để tìm hộp thuốc. Khi mở ra, anh cười và cảm thấy cả vui lẫn buồn.

Trần Kha Nghiêu không chỉ đặt vào hộp một phần bông gòn và cồn để lau vết thương hôm qua, mà còn thả luôn cả gói bông vệ sinh đã mở. Liệu đó có phải là để tiết kiệm dùng làm băng bó khi bị thương lần sau không?

Anh giúp anh ta sắp xếp lại hộp thuốc và cũng không kìm được, làm sạch luôn cả tủ đựng hộp thuốc nữa.

Một cỗ hỗn độn với nhiều túi nhựa bị rách và cái tua vít. Nhung Dật nghi ngờ những gì Trần Kha Nghiêu nói về hộp dụng cụ trong tủ giày, những thứ trong đó cũng đã rải rác ở khắp góc nhà này.

Sau khi hoàn thành công việc, anh tắm xong rồi trở lại phòng, nằm trên giường đọc tiểu thuyết. Anh lúc này nghe thấy tiếng mở cửa.

Tính thời gian, có lẽ Trần Kha Nghiêu đã xong giờ dạy học và về nhà. Nhưng vì sự cố tối qua, Nhung Dật cảm thấy hơi hoảng sợ. Anh lén lút tiến lại cửa, mở một khe cửa nhỏ để nhìn ra ngoài.

Nhưng kết quả là anh và Trần Kha Nghiêu đang đối mặt với nhau khi Trần Kha Nghiêu vừa về đến nhà và trên mặt đang dán một miếng băng vệ sinh lớn.

Hai người lúc này đều cảm thấy một chút ngượng ngùng.

"Về rồi." Nhung Dật nói.

Trước khi Trần Kha Nghiêu kịp nói gì, anh lập tức đóng cửa mạnh mẽ.

Sau khoảng một tiếng đồng hồ, Trần Kha Nghiêu đột nhiên đến gõ cửa.

"Đã ngủ chưa?" Anh ta hỏi ngoài cửa, "Tôi có thể vào không, muốn nói một chút việc."

Ban đầu Nhung Dật vẫn đang nằm cđọc tiểu thuyết, nhưng sau đó ngay lập tức nhảy dậy, sửa lại trang phục trước khi trả lời: "Ồ."

Trần Kha Nghiêu tiến vào vẫn mang theo ghế.

"Bố vừa mới đến đấy à?" Anh ngồi xuống và mở đầu ngay, "Ông ấy nói gì với cậu?"

"Nói chuyện phiếm phiếm thôi," Nhung Dật quay đầu đi chỗ khác, "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Không, chỉ là tôi thấy vậy nên nói thôi," Trần Kha Nghiêu nói, "Dù sao ông ấy nói gì cũng đừng để tâm, ông ấy thế này rồi, tôi còn chán nữa đấy."

"Ồ, có việc gì khác không?" Nhung Dật lại nhìn anh ta một cái.

"Ừm... về việc tối qua đó, đừng nói tôi dong dài nhé," Trần Kha Nghiêu nói, "Thực ra tình hình như thế, nếu gặp phải tình huống như vậy, cậu nên giả vờ ngủ đi, chờ đến khi hắn ra đi rồi mới báo cảnh sát, không sao cả."

Câu này nghe quen quen, có vẻ như đêm qua cảnh sát cũng nói thế với Trần Kha Nghiêu.

"Đúng vậy, lần sau tôi sẽ để ý," Nhung Dật nói.

Có lẽ do thái độ của Nhung Dật thay đổi quá rõ rệt, Trần Kha Nghiêu cũng bị ảnh hưởng và trở nên khó xử. Sau khi nói thêm vài câu về an toàn, anh cuối cùng cũng không kìm được miệng mình.

"Nếu có người bị gϊếŧ ở đây, thì việc cho thuê lại phòng này sẽ trở nên rất khó khăn đấy," anh ta nói.

Ngay lập tức, Nhung Dật lập tức lạnh lùng nhìn anh ta.

"Vậy thì tốt nhất không để xảy ra lần sau," Trần Kha Nghiêu vuốt tóc, "À, còn điều nữa... ý... cậu kia..."

"Ý gì?" Nhung Dật không khoan nhượng, hỏi không vui.

"À, cậu thật không chịu trách nhiệm chút nào," Trần Kha Nghiêu nói, "Hôm qua đã hứa giúp tôi thay băng vết thương mà."

Vết thương của Trần Kha Nghiêu có vẻ đã phục hồi khá tốt.

Trần Kha Nghiêu đã mua băng gạc để bang bó, Nhung Dật dễ dàng xử lý vết thương cho anh. Nhưng Nhung Dật phải trơ mắt nhìn Trần Kha Nghiêu tiện tay ném cuộn bang gạc xài dở vào ngăn kéo.

Nhung Dật cảm thấy như Trần Kha Nghiêu đang thách thức ranh giới cá nhân của anh. Anh nhanh chóng chạy đến ngăn kéo, lấy ra cuộn băng và dẫn Trần Kha Nghiêu đến tủ chứa hộp thuốc của anh, trỏ vào hộp thuốc và nói: "Cậu thấy cái này chưa?"

Trần Kha Nghiêu nhìn vào hộp thuốc rồi quay lại nhìn vào mặt Nhung Dật, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống và chậc một tiếng.

Nhưng khi thấy Nhung Dật nhăn mặt, anh ta cũng cảm thấy thích ứng và nhanh chóng lấy bang gạc từ tay Nhung Dật và đặt vào hộp thuốc. "Vậy là được chưa?" Anh ta nói.

Vẻ mặt anh ta như đang cưỡng chế thực hiện nhiệm vụ khó khăn.

Không có gì lạ khi học sinh của anh ta thích anh ấy. Gấu con sẽ thích gấu cha.

Sau vài ngày hòa hợp mà không có sự cố, Nhung Dật đã đến cuối tuần đầu tiên sau khi chuyển đến nhà Trần Kha Nghiêu. Nhưng cuộc nghỉ ngơi ngắn ngủi này đã được sắp xếp rất chật chội cho anh, vì vậy anh không có thời gian mời Chu Lịch đến chơi.

Đầu tiên, anh phải đến địa điểm cũ để lấy các đồ dùng còn lại. Khi đi theo ít đồ cá nhân, cuối tuần này anh đã phải mặc áo khoác nặng và đi ra và vào hàng loạt lần, khiến anh cảm thấy khó chịu về mặt tinh thần.

Anh phải thực hiện nhiệm vụ này. Hiện tại tình hình tài chính của anh đang trong tình trạng nguy kịch, anh không thể chi trả công nhân chuyển nhà, vậy nên anh ước tính là chỉ cần hai hòm đồ để hoàn thành công việc. Sau khi cân nhắc và định lượng, anh quyết định tự mình kéo hai hòm đồ đi và về, thậm chí không ngờ rằng mình đã quá ngây thơ.

Trước kia, anh luôn cảm thấy mở tủ quần áo là không có gì mặc, nhưng lúc này lại cảm thấy như đồ đạc vô tận khi phải di chuyển.

Khi anh kéo lần thứ hai chiếc hòm đồ vào nhà, Trần Kha Nghiêu mới vừa thức dậy. Anh thấy Nhung Dật đứng ở cửa mặt mày uể oải nhìn vào hòm đồ và thở dài.

Trần Kha Nghiêu nhăn mặt: "Cậu muốn chuyển đi à?"

"Muốn tôi chuyển đi à?" Nhung Dật kéo hòm đồ vào phòng.

Trần Kha Nghiêu đi theo sau, nhìn vào hàng ngăn áo của anh đang chật ních quần áo chưa kịp sắp xếp, nhẹ nhàng nói: "Cậu một mình chuyển sao, không tìm bạn giúp à?"

"Tôi nghĩ nó dễ." Nhung Dật mệt mỏi nói.

"Vậy giờ đã chuyển xong rồi chưa?"

"Chưa," Nhung Dật gật đầu, "Có lẽ tôi cần chạy thêm hai lần nữa."

Anh ngồi xuống và thở dài: "Mệt quá, sao không ném đi cho rồi? Không muốn di chuyển nữa."

"Tại sao cậu không nhờ tôi?" Trần Kha Nghiêu trông không hiểu vì sao, "Tôi có thể lái xe đưa cậu đi đấy."

Nhung Dật chớp mắt hai cái: "..................Xe của cậu đã sửa xong sao?"

Trần Kha Nghiêu nhìn vào khuôn mặt của anh, bất ngờ cười: "Nhờ cậu đấy."

Anh nói rằng lúc trước chỉ là bị anh đá lủng lỗ mà thôi, không ngờ khi lái xe về nhà, cửa xe cứ kêu rít suốt.

"Chân của cậu khá mạnh đấy," anh nói, "Thực hành nhiều lần chắc chắn sẽ hứa hẹn."

Sau khi nhận được sự giúp đỡ và phương tiện vận chuyển, việc còn lại đã hoàn tất chỉ sau một lần. Trở về nhà, Nhung Dật do dự suy nghĩ một lúc và cuối cùng quyết định tự đi tìm Trần Kha Nghiêu.

"Việc sửa chiếc cửa xe này... đã tốn bao nhiêu tiền vậy?"

"Rất đắt," Trần Kha Nghiêu nói, "Cậu trả không nổi đâu."

"....."

"Ngày mai cậu có phải đi giải quyết việc bồi thường với người đó không?" Trần Kha Nghiêu hỏi tiếp.

"Hỏi cậu số tiền bao nhiêu thì nói đi, tại sao cậu biết chắc là tôi không trả được?" Nhung Dật tức giận.

Trần Kha Nghiêu cười: "Đùa thôi, hãy nói tôi xem. Công ty bảo hiểm đã bồi thường cho tôi rồi."

"Tôi muốn ăn súp xương heo vào tối nay," Trần Kha Nghiêu nói.

Thực ra Nhung Dật thật sự không trả nổi.

Đặc biệt là sau khi đi họp với môi giới vào ngày hôm sau, anh cảm thấy mình sắp không đủ tiền trả tiền thuê nhà cho Trần Kha Nghiêu.

Thực ra người chủ nhà cũ của anh rất tốt. Dù lúc xảy ra sự cố cô ta tức giận vô cùng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, thấy anh là một người trẻ đang sống xa gia đình nên cũng hiểu anh không dễ dàng, và cộng với mối quan hệ tốt trong nhiều năm, cô đã đưa ra một con số có phần tự mình tính toán và đầy lòng tử tế.

Nhưng tiếc thay số tiền đó vẫn làm rỗng túi tiết kiệm của Nhung Dật và chưa đủ.

Anh luôn có thói quen tiêu tiền không tốt, chỉ còn một bước nữa là tiêu hết lương. Kiếm được cũng không ít, tiêu cũng không ít.

Trở về nhà với tâm trạng lo lắng, Nhung Dật do dự suy nghĩ một lúc và cuối cùng vẫn không kể cho Trần Kha Nghiêu về việc này. Sau thời gian cùng nhau, anh đã nhận ra rằng Trần Kha Nghiêu sống lúc nào cũng lãng phí hơn anh. Trước đây, Lưu Nguyên cũng nói rằng người này không thiếu tiền và việc anh muốn cho thuê phòng chỉ là để chặn đứng ba mình.

Nếu thật sự yêu cầu anh giãn cách một khoản tiền thuê phòng, có lẽ anh ấy sẽ đồng ý một phần. Nhưng vấn đề này chính là sự hiểu biết giữa hai người, anh đã nhận được quá nhiều ân huệ từ anh ta, muốn nhận thêm thì không phù hợp.

Nhưng tiền không thể tự nhiên rơi từ trên trời xuống.