Chương 16

Editor: Lăng Hàn (琅寒)-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Như câu tục ngữ nói, "Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè."

Khi ra ngoài xa nhà và không có tiền, chỉ có thể tìm bạn bè mượn trước.

Nhung Dật đã xem qua sổ liên lạc và cảm thấy một chút đau đầu. Trong những người bạn mà mình quan hệ tốt, có một người vừa mới mua nhà đắt tiền cho đám cưới và đã tiêu hết tài sản, một người là người thường xuyên tiêu tiền hưởng thụ, và còn có một người thích tiết kiệm nhưng lại đam mê đầu tư vào các sản phẩm tài chính.

Mang theo một tia hy vọng cuối cùng, Nhung Dật gọi điện cho người cuối cùng kia, nhưng chưa kịp nói gì, đối tác đã nói hào hứng đề xuất một loại quỹ đầu tư. Người ta nói rằng mức lợi nhuận không cao nhưng rất an toàn đáng tin cậy. Họ đã đầu tư toàn bộ tiền dư ra vào đó và khuyên Nhung Dật cũng nên nghiêm túc dành thời gian để lập kế hoạch cho tương lai thay vì tiêu tiền một cách vô tội vạ.

Sau khi cúp máy đầy tuyệt vọng, Nhung Dật đăng một status trên mạng xã hội, hỏi xem có ai đang có điều kiện tài chính để tạm thời cứu giúp không.

Trong lúc gửi, anh đã đặc biệt chặn một số người không muốn họ biết về tình hình của mình, bao gồm cả cha mẹ, Trần Kha Nghiêu, và một số đồng nghiệp và người bạn gần mới quen như Chu Lịch.

Chặn cha mẹ là vì không muốn làm họ lo lắng. Kể từ khi tốt nghiệp, Nhung Dật đã rời quê hương và tự mình gặt hái trong vùng lạ, cha mẹ luôn lo lắng cho con. Do đó, anh đã quen với việc báo tin vui mà không chia sẻ những chuyện buồn phiền. Chỉ khi thật sự đến bước đường cùng, anh mới muốn kích động hai người cao tuổi ấy.

Còn với Trần Kha Nghiêu, đơn giản chỉ là cảm thấy ngượng ngùng. Hỏi người chủ nhà mượn tiền để trả tiền thuê nhà, điều này thật xấu hổ.

Nhưng với Chu Lịch, dù Nhung Dật thích cậu Omega này, nhưng anh vẫn lo lắng rằng có thể Chu Lịch vẫn còn một chút tình cảm vượt qua mức độ tình bạn. Chu Lịch trước đó đã nói rằng cậu cũng đang gặp khó khăn tài chính, Nhung Dật sợ cậu sẽ cố gắng kéo chặt lưng quần để giúp anh. Với một người bạn thông thường, làm sao trả nợ tình cảm này đây.

Nhưng không ngờ chưa đến năm phút sau khi đăng status, mẹ anh đã gọi điện hỏi về việc này, tại sao trước giờ không vấn đề gì, mà bất chợt lại muốn vay tiền.

Nhung Dật hoàn toàn bị sốc.

Ban đầu, anh còn nghĩ có người đã tiết lộ thông tin bí mật. Trong lúc cố gắng làm dịu tình hình qua điện thoại, anh mở lại status trên mạng xã hội để kiểm tra một lần nữa và đôi mắt anh tối lên. Anh đã nhầm lẫn khi đặt sai tùy chỉnh, chọn chế độ không phải che giấu những người này mà là chỉ hiển thị cho nhóm người này.

Nhung Dật hoảng loạn, nhanh chóng xóa bỏ và lúc này, trong lòng anh cầu nguyện rằng những người khác chưa kịp thấy điều này. Không còn cách nào khác, nếu có một số đồng nghiệp biết rằng anh đang sống trong cảnh thảm hại như vậy, suy nghĩ đến động lòng không biết làm sao.

Trong cuộc điện thoại, mẹ anh cũng rất hoảng sợ.

Người phụ nữ nghỉ hưu này có tưởng tượng phong phú, cô hỏi liệu Nhung Dật có vay khoản vay đó gì không, hoặc là đã bị lừa vào một tổ chức đa cấp.

Nhung Dật ban đầu còn muốn giữ kín, nhìn thấy mẹ đã bắt đầu lo lắng anh sẽ bị lừa vào một vụ lừa đảo tài chính, mà sắp trở thành người vô vi vô giác, anh phải cố chấp thực tế.

Sau đó, không tránh khỏi những lời trách móc.

Nhung Dật để chứng minh rằng hiện tại không chỉ có nơi ở mà còn sống khá khá, anh bật camera và quay quanh phòng rồi lại chuyển sang phòng khách. Sau khi đi quanh xong và sắp quay trở lại phòng, cửa phòng của Trần Kha Nghiêu đột nhiên mở ra.

"Anh đang làm gì vậy?" Trần Kha Nghiêu hỏi.

Đồng thời, từ điện thoại của Nhung Dật vang lên tiếng nói của mẹ anh: "Ôi trời ơi!"

Nhung Dật đột nhiên cảm thấy đầu óc rối ren.

"Đó là ai vậy? Tại sao cùng bạn ở chung? Ôi, đừng che ống kính, để mẹ xem thêm một cái nữa đi? Con đang làm gì thế này?" Mẹ anh hỏi từ điện thoại.

Trong khi Nhung Dật đặt điện thoại ở trước ngực và lao vào phòng, đó sau lưng anh, giọng nói của Trần Kha Nghiêu vang lên: "Xin chào dì!"

Mặc dù không cần thiết, nhưng khi đã đóng cửa, Nhung Dật vẫn cúi xuống và nói nhỏ: "Mẹ đừng nghĩ lung tung, đó là chủ nhà của con."

Anh nhìn điện thoại và nói: "Mẹ đừng lo lắng nhé, con không có ý định gì cả," anh nhìn vào điện thoại, "Mẹ đã lớn tuổi rồi, có thể ổn định một chút không?"

"Mẹ không nghĩ lung tung đâu," hình ảnh của mẹ anh vẫn cười rạng rỡ, "Nhưng mẹ biết, con nhìn thấy chủ nhà như vậy chắc chắn không kiềm chế được việc nghĩ lung tung."

"..." Nhung Dật cảm thấy đỏ mặt.

Nói là biết con của mình từ nhỏ đã có tính cách như thế, mẹ anh thấu hiểu hơn ai hết.

"Thực sự, con không có ý định gì với anh ấy," Nhung Dật nói, mặt đỏ bừng, "Đừng để ý ngoại hình đi, thực chất thì cậu ta là một người có vấn đề trong đầu."

Mẹ anh nghe xong liền nhíu mày.

"Không phải là vấn đề mạnh mẽ," Nhung Dật vội vàng bổ sung, "Mẹ đừng nghĩ lung tung nữa."

Mẹ anh gật đầu ngay lập tức, "À..."

"Nhưng nếu như vô tình mà con không thể kiềm chế, đừng ép buộc người ta,và nhớ dung đủ biện pháp an toàn, hiểu chứ?"

"..." Nhung Dật không trả lời.

"Mẹ hỏi con đang thiếu bao nhiêu tiền, để bố của con chuyển tiền ngày mai," mẹ anh nói tiếp, "Nhanh chóng xóa đi bài đăng đó đi, đừng làm mất mặt nhé."

"..." Nhung Dật dé lưỡi, "Đã xóa rồi."

Nhung Dật cảm thấy ấm lòng và ngượng ngùng trong lòng khi phải nhờ đến cha mẹ dù đã rời nhà. Nhưng anh cũng không thể tránh khỏi niềm hạnh phúc khi cuối cùng thoát khỏi khó khăn tạm thời.

Sau khi cúp máy và tự lẩm bẩm một chút, điện thoại bỗng nhiên rung lên một lần nữa. Nhung Dật nghĩ đó lại là mẹ anh, nhưng khi mở ra, anh bất ngờ.

Trần Kha Nghiêu đã gửi cho anh một khoản tiền qua WeChat, số tiền không ít.

Anh vội vàng chạy đến cửa phòng Trần Kha Nghiêu.

"Cậu tại sao lại đột nhiên gửi tiền cho tôi?"

"Phí ăn uống đó," Trần Kha Nghiêu cầm điện thoại trong tay, "Không phải đã thống nhất cùng nhau số tiền tôi đóng góp tiền mua thức ăn, còn tôi đã nạp trước cho cậu phải không?"

Nhung Dật do dự một chút: "Số tiền này còn lớn hơn cả tiền thuê nhà... Nếu cậu trừ trực tiếp cũng được chứ không cần phải gửi tiền cho tôi."

"Từng phần từng phần thôi, trộn chung nhau dễ nhầm lẫn."

"Nhưng..." Nhung Dật cảm thấy hơi rối rắm, "Thực ra, mua thức ăn không dùng nhiều tiền như vậy."

"Thật không?" Trần Kha Nghiêu ngạc nhiên, "Tôi không mua thức ăn bao giờ nên không biết. Nhưng trước đây khi tôi thuê người giúp việc đến nấu ăn mỗi ngày cũng tốn gần như số tiền này, người ta còn không giúp tôi dọn dẹp phòng khách, món ăn cũng không ngon bằng cậu nữa."

"..."

"Nếu cậu cảm thấy nhiều, thì hãy trả lại cho tôi." Trần Kha Nghiêu nói

Nhung Dật nhìn chăm chú vào khuôn mặt của anh ta một lúc, sau đó lặng lẽ quay lại phòng của mình.

Sau khi quay lại giường của mình, Nhung Dật do dự suy nghĩ rất lâu rồi cuối cùng lại gửi một tin nhắn cho Trần Kha Nghiêu đang ở dưới một mái nhà với anh.

"Thường thì cậu thích ăn gì?"

Khoản tiền Trần Kha Nghiêu gửi thật sự đã giúp anh thoát khỏi khó khăn. Bởi vì không muốn làm cha mẹ quá lo lắng, anh báo số tiền của mình thiếu hụt ít hơn.

Ngày hôm sau tại công ty, một đồng nghiệp mà anh không quen biết đã lén lút đến hỏi xem anh có cần giúp đỡ không trong giờ nghỉ trưa. Sau khi từ chối lịch sự, Nhung Dật cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Sau khi gặp phải cảnh nguy hiểm với tên trộm, anh nhìn lại thấy đó thực sự là một trải nghiệm đáng sợ, nhưng bản thân anh không hề bị thương. Hiện tại, anh còn may mắn hơn khi vượt qua khó khăn tài chính mà từ trước đến nay tưởng chừng như không thể vượt qua.

Hơn nữa, những ngày gần đây, có thể nhờ cậu bạn mới quen Chu Lịch hay không mà gãy hói cũng trở nên dễ làm việc với anh, công việc của nhóm tiến triển suôn sẻ, và anh có thể sắp nhận được kỳ nghỉ và một khoản tiền thưởng không nhỏ.

Với tình hình trôi chảy như vậy, liệu có thể sẽ đến một ngày mà một Alpha hoàn hảo xuất hiện và anh sẽ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên?

Mặc dù Alpha hoàn hảo chưa xuất hiện ngay lúc này, nhưng một Omega khá hoàn hảo đang ở gần anh.

Chu Lịch đã kể cho anh nghe về những phiền toái của mình, nghi ngờ rằng mình đang gặp phải quấy rối tìиɧ ɖu͙© tại nơi làm việc. Một người lãnh đạo Alpha của cậu ta gần đây thường mời cậu ta đến văn phòng riêng để nói chuyện, cư xử thì hơi ấm áp, có lúc hành động còn hơi quá tay, khiến cậu ta cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên, khi cậu ta nói ra thì đối tác cũng không có hành động quá đáng.

"Chụp một bức ảnh gửi cho tôi nhé!" Chu Lịch nói qua điện thoại, "Tôi sẽ đặt ảnh này làm hình nền màn hình, có thể khiến hắn có chút ý thức."

Nhung Dật đưa ra một ý kiến, "Không bằng chúng ta cuối tuần này tôi đến đón cậu sau giờ làm việc?"

Chu Lịch không cần quay trở lại nhà để nấu ăn vào ngày đó và cảm thấy thời gian gần đây cũng hơi buồn chán, nên đang tìm cơ hội đi ra ngoài vui vẻ.

Khi nghe đề xuất, Chu Lịch vui mừng, "Tốt, tôi mời cậu ăn tối nhé!"

Việc giả làm đối tượng của Omega đã trở thành điều mà Nhung Dật đã thành thạo đến mức làm chính bản thân anh cũng thấy đau.

Từ nhỏ đến lớn, anh đã làm những việc tương tự quá nhiều lần. Ngoài việc giúp đỡ những người đàn ông không được ưa thích, anh còn giúp bạn bè có ngoại hình bình thường thoát khỏi ánh mắt chán ghét của đối phương. Đôi tay của anh đã được ôm qua Omega rất nhiều lần mà không thể diễn tả cảm giác đó.

Nhưng vì một số lý do mà anh cũng không thể giải thích rõ, mỗi khi tự thấy tự ti, nhưng một khi bạn bè cần giúp đỡ, anh luôn tự nguyện tới, không thể từ chối.

Trước khi bước vào trận chiến, Nhung Dật đã chuẩn bị kỹ càng, và khi đến dưới tòa nhà của Chu Lịch, anh mới dừng lại khi có một Omega xa lạ tiếp cận để tán tỉnh anh. Anh chuẩn bị nói từ chối, nhưng Chu Lịch bước ra từ tòa nhà. Cùng với cậu ta là một Alpha có hơi béo nhẹ.

Rồi trong mắt anh, Chu Lịch như một chú chim nhỏ bay đến trước mặt anh, sau đó ôm chặt lấy cánh tay anh, làm cho cái mặt Alpha kia thay đổi ngay lập tức.

"Tình yêu ơi," Chu Lịch diễn khiến Nhung Dật cảm thấy hơi lúng túng, "Anh đến đón em mà không nói trước, em thật ngạc nhiên!"

"..." Nhung Dật cảm thấy muốn cười, nhưng anh cố gắng giữ thăng bằng, "Vậy mới gọi là ngạc nhiên chứ."

Ngay sau đó, Chu Lịch quay sang nhìn người Omega đã tiếp cận: "Xin lỗi, bạn tìm bạn trai của tôi có việc gì à?"

Người đó lập tức lẩn trốn.

Chu Lịch nhìn lên và giấu giếm cười với Nhung Dật, sau đó quay lại đối diện với Alpha ở cửa ra vào và vẫy tay, "Người yêu tôi đến đón tôi rồi, không cần phiền anh nữa."

Nhung Dật rất thành thạo hợp tác với cậu ta, cũng cười tươi với quản lý họ Lý.

Nhưng khi hai người sắp chuẩn bị đi, quản lý Lý đã luôn co giật mày, đột nhiên hét lên từ phía sau, "Nhung Dật? Cậu là Nhung Dật đúng không?"

Trái tim của Nhung Dật đập loạn nhịp và anh lùi lại một bước, nhìn về phía quản lý Lý.

Bên cạnh anh, Chu Lịch cũng trở nên căng thẳng.

"Anh ta quen biết anh à?" Cậu ta nhỏ giọng hỏi.

Nhung Dật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi tròn của người đối diện, cố gắng suy nghĩ, dường như có vài ấn tượng, nhưng không thể liên kết ngay.

Quản lý Lý nhướng tiến lại một vài bước.

"Cậu không nhớ tôi sao?" Anh nói, "Tôi là Lý Khiếu Nhiên đấy."

Nhung Dật chớp mắt hai cái, sau đó một trí nhớ tồi tệ hiện ra trong đầu anh.

"Thật sự quen biết à?" Chu Lịch hỏi lại.

Không chỉ là quen biết.

Nhung Dật cảm thấy mình sắp mất mặt.

Người đó, anh còn từng theo đuổi.