Chương 39

Nhưng có một đoạn lớn ở giữa bởi vì từ ngữ chuyên ngành quá nhiều, cô nghe lầm.

Liên Chức đang muốn trở về nghe lại, bổ sung biên bản hội nghị. Nhưng khi trở về phòng làm việc, Tống Diệc Châu nói: "Đưa những gì cô nhớ cho tôi.”

“Hả?”

Cô ngẩn ngơ nhìn hắn, rõ ràng là không lấy ra được.

Nhưng Tống Diệc Châu ngồi ở vị trí tổng giám nhìn cô, rõ ràng hắn ngồi cô đứng, nhưng ánh mắt của người đàn ông vô cùng áp bách và chăm chú.

“Tôi nói tiếng Trung.”

Liên Chức không địch lại uy áp, nhưng còn muốn giãy dụa một chút.

“Tống tổng, sau khi tôi trở về hoàn thiện sẽ giao cho ngài xem có được không?”

Hắn không nói lời nào, ánh mắt rơi trên mặt cô cũng không dời đi.

Liên Chức đành phải đặt ghi chép ở trên bàn làm việc của hắn, một quyển sổ mỏng manh, Tống Diệc Châu cầm qua mở ra, hắn khẽ nhíu mày, nửa câu không nói.

Liên Chức lại cảm giác trái tim đột nhiên đập thình thịch, phần ghi chép này của cô khẳng định không qua được cửa ải.

Tống Diệc Châu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

"ROI Multiple, cô dịch thành ROI."

Ngữ điệu của hắn bình thường, Liên Chức đột nhiên cảm giác mặt mình bốc hỏa, như có vô số cái kim nhỏ đâm vào da mặt.”

Đây là lỗi dịch đơn giản nhất.

“Tôi... Xin lỗi.”

Tống Diệc Châu dựa lưng vào ghế, lại nói: "Tại sao phía sau lại để trống một đoạn lớn?”

Giọng nói của hắn nghe không ra quá nhiều cảm xúc, ngay cả ánh mắt cũng không có quá nhiều suy nghĩ trong lòng.

Nhưng chính sự hờ hững chưa từng lọt vào mắt kia, khiến Liên Chức cảm thấy hận không thể độn thổ.

“Tôi... tôi... xin lỗi Tống tổng.” Liên Chức nói, “Đoạn này lúc ấy tôi nghe không hiểu, ngài cho tôi chút thời gian, tôi trở về lại—”

Tống tổng khom tay gõ nhẹ lên bàn, giọng nói rất bình thường: "Tôi nhớ yêu cầu với thư ký phải qua được tiếng Đức thương mại.”

Liên Chức cắn môi: "Vâng, tôi cũng có giấy chứng nhận liên quan, chỉ là..."

Cô muốn giải thích có một đoạn thời gian cô không ôn tập tiếng Đức một cách có hệ thống, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã không bị Tống Diệc Châu chặn lại.

“Chỉ là? Cho cô thêm chút thời gian?”

Hắn nuốt lấy từ ngữ trong miệng cô định nói ra, ý cười trên khóe miệng lại có chút lạnh lẽo, "Chức vị này chẳng lẽ là để cho cô bổ sung hoàn thiện bản thân mình?"

Khuôn mặt Liên Chức thoáng chốc đỏ như máu.

Tống Diệc Châu lại lãnh đạm liếc cô một cái, giống như cô khó xử thế nào cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ hợp lý của hắn.

“Nếu ngay cả biên bản hội nghị cô cũng có thể phiên dịch thành như vậy, vậy công ty Thần Đạt không thích hợp với cô.”

Anh nói xong, không chút quan tâm vùi đầu xem tài liệu.

Liên Chức xoay người rời đi, trong mắt trào ra nước mắt khó xử.