Chương 46: Anh điên rồi

Trong hành lang nhà vệ sinh, Trầm Hi bước vài bước đuổi theo. “Anh điên rồi Hoắc Nghiêu, lại để cô ta đi làm thư ký của Diệc Châu. Anh cố ý có phải hay không?”

Cuối hành lang, Trầm Hi cố ý đè thấp giọng nói, nhưng hơi thở vẫn hơi run rẩy.

Liên Chức giống như một quả bom của cô ta, chỉ cần xuất hiện sẽ khiến cô ta sởn gai ốc.

So với sự mất kiểm soát của cô ta thì.

Hoắc Nghiêu lười biếng dựa vào chân tường, vô cùng nhàn nhã.

“Đúng vậy." Anh ta nói.

Hai tay Trầm Hi khẽ run rẩy, cô ta chất vấn: "Vì sao? Anh cứ muốn gây khó dễ cho tôi đúng không, có phải rất chán ghét tôi hay không?”

“Anh rõ ràng biết được tôi ở Trầm gia nửa bước cũng gian nan, mẹ không cho phép tôi sai lầm dù là nửa bước,, Trầm Khải Dương vốn đã chán ghét tôi, nếu để cho ông ta biết chuyện này, tôi sẽ không còn cách nào đặt chân ở Trầm gia.”

Hoắc Nghiêu thờ ơ lạnh nhạt, không có nhiều phản ứng.

Thỉnh thoảng cô ta lại muốn chơi trò khổ nhục kế, bảo anh ta giúp cái này, giúp cái kia, Hoắc Nghiêu đã sớm nghe chán rồi.

Trầm Hi hạ thấp giọng, "Tôi thật sự không muốn gặp lại cô ấy, mỗi lần cô ấy xuất hiện bên cạnh tôi, tôi đều gặp ác mộng, lần trước tôi nằm mơ thấy cha mắng tôi vô dụng, muốn đuổi tôi ra khỏi Trầm gia, mẹ cũng lạnh lùng nói cho tôi biết, tôi vốn không phải con gái của bà ấy, Tống Khải Hằng vốn không thích tôi lại càng càn rỡ cười nhạo tôi..."

Cô ta nói xong nước mắt đã rơi xuống.

Hoắc Nghiêu ở đối diện nhìn, đôi mắt sâu dần.

Khóe miệng anh ta khẽ cong, ý cười không chạm tới đáy mắt: "Giúp cô cũng được, chia tay với Tống Diệc Châu tôi sẽ thành toàn cho cô, thế nào?"

Trầm Hi ngây ngẩn cả người.



Ánh đèn trong nhà hàng di động, có giai điệu nhẹ nhàng lưu chuyển bên tai, rèm châu lắc lư ngăn cách phòng nhỏ vô cùng lịch sự tao nhã.

Trầm Hi và Hoắc Nghiêu đi vệ sinh người trước người sau, chỉ còn Tống Diệc Châu và Liên Chức ở đây.

Liên Chức lơ đãng nhìn hắn một cái, người đàn ông hiện tại và lúc làm việc là hai trạng thái khác nhau, tuy rằng vẫn là tây trang giày da như cũ, nhưng hắn tựa vào lưng vào ghế dựa, bóng đêm ngoài cửa sổ che phủ trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, rất thả lỏng.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của cô, hắn nhìn lại.

Ánh mắt Liên Chức lập tức dời đi, bưng lên một ly đồ uống che giấu uống một ngụm, vị đắng lập tức nhảy vào chóp mũi, cô thiếu chút nữa nôn khan ra ngoài.

Cuối cùng nhẫn tâm nuốt xuống, ngũ quan đều nhăn chặt trong chớp mắt.

Ý tứ Tống Diệc Châu không rõ nói: "Mùi vị thế nào?”

Cô che giấu "Khụ" một tiếng: "Cũng được, chỉ là mùi rượu này hơi đắng.”