Chương 50

Xoay tai chén đến bên tay phải tựa hồ là động tác vô thức của cô, nhưng lại mang theo phần cẩn thận.

Đưa cà phê xong, Liên Chức nửa giây cũng không dừng lại, xoay người ra cửa.

Hạng tổng đều là bạn bè liếc mắt về phía sau, ngả ngớn huýt sáo nói: "Đây là thư ký mới của cậu?”

Tống Diệc Châu "Ừ" một tiếng.

Hạng tổng nói: "Có bạn trai chưa?”

Lời này...

Mí mắt Tống Diệc Châu chậm rãi nhấc lên, thoáng cảnh cáo liếc anh ta một cái.

“Có rồi.”

*

Đưa cà phê xong, cô lập tức đến văn phòng Tống Diệc Châu đặt hạt cà phê.

Ngay trước khi nhậm chức, Liên Chức đã nhìn thấy phòng làm việc của hắn có một giá sách ngăn cách, sách ngược lại không có mấy quyển, trong bình thủy tinh rực rỡ muôn màu tất cả đều là hạt cà phê.

Phương Thành nói đây là sở thích của Tống tổng, ba tháng định kỳ sẽ thay đổi một lô, nghiền nát pha chế ngược lại là thứ yếu, thuần túy là thưởng thức.

Một lô cà phê mới đến, sắp xếp xong lịch trình, cô lập tức đi thay hạt cà phê.

Cô không nghiên cứu hạt cà phê, chỉ biết vài loại bình thường nhất.

Hạt cà phê đậm màu chen lấn nhau trong bình thủy tinh, trong lúc lắc nhẹ có âm thanh thanh thúy gõ vào vách bình.

Không hiểu sao lại làm cho người ta nhớ tới một trận mưa phùn trong đêm xuân.

Hôm nay sắp xếp lại trên trăm loại cà phê trong bình, lúc này Liên Chức mới phát hiện hạt cà phê vậy mà lại có hàng trăm loại màu sắc, ví dụ như màu đất của Mandheling, màu nâu sẫm của Kona, màu nâu đỏ của Yirgacheffe,...

Xinh đẹp giống như hàng mỹ nghệ, ngay cả sắp xếp cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Lúc Tống Diệc Châu vào phòng làm việc, cô đang kiễng chân đặt Yersin lên giá sách tầng cao nhất, thoáng nhìn bóng dáng xanh đậm kia bước vào trong phòng làm việc, động tác của cô không tự chủ được càng nhẹ hơn.

Trợ lý Phương Thành theo sát phía sau.

Tống Diệc Châu ngồi trên ghế làm việc, đưa tay kéo cà vạt xuống. Hắn nhận lấy văn kiện trong tay Phương Thành, cúi đầu ký tên.

Mới từ hội nghị đi ra, Liên Chức nghiêng đầu liếc mắt, mi tâm hắn nhíu lại, mang theo vẻ nghiêm túc.

Phương Thành nói: "Tối nay sau hội thảo có một buổi tiệc, Trương tổng có gọi điện thoại mời ngài không?"

Tống Diệc Châu nhất thời không lên tiếng.

Loại cục diện này không có gì ngoài mời rượu hàn huyên, rất nhàm chán. Nhưng hôm nay Thần Đạt vừa mới khởi bước, về sau cơ hội gặp mặt còn nhiều, hắn phải đi.

Phương Thành đang quan sát thần sắc của hắn.

Tống Diệc Châu nói: "Buổi tối cậu đi với tôi.”

“Vâng.”

Phương Thành rời khỏi phòng.

Tống Diệc Châu ngồi ở trên bàn làm việc, cầm văn kiện mở ra, gần như hoàn toàn chăm chú.

Xung quanh văn phòng rất yên tĩnh.

Đột nhiên, một tiếng động giòn nhẹ giống như hòn bi ve đang lăn nhảy vào lỗ tai hắn, Tống Diệc Châu nghiêng đầu lướt qua, cô đang đặt Yirgacheffe màu nâu đỏ lêи đỉиɦ giá sách.