Chương 2: Mặc Ngọc Cơ

Người này tuy xinh đẹp nhưng trên người lại toát ra một loại hàn ý, tuy đã có sự che dấu nhưng nàng vẫn như có như không cảm nhận được, trong lòng không khỏi cảm thấy rùng mình, loại cảm giác này nàng mới chỉ thấy ở trên người mẫu thân, là thứ chỉ khi gϊếŧ người mới có thể sinh ra, mắt thường không nhìn thấy được chỉ có thể dùng ý thức để cảm nhận.

Nhị Ngưu càng nhìn vào đôi mắt ấy càng bị mê hoặc, con ngươi dại ra khoe miệng không tự chủ được mà mở ra giống như người mất hồn.

Hắc y nữ tử dường như không để ý đến Nhị Ngưu mà ánh mắt chỉ đặt trên người Dương Tuyết, trong lòng thầm cảm thán “Nàng còn chưa đến mười tuổi đã tu luyện được đến mức này, thiên tư bất phàm, tuyệt không kém một vài nội môn đệ tử của bổn phái, là thiên tài vạn dặm có một, tương lai chắc chắn không thể lường được”

“Ngươi chắc là nữ nhi của Diễm phu nhân đúng chứ! Quả thực như một khuôn đúc ra, đều xinh đẹp như vậy, tương lai còn dài, chắc chắn sẽ không kém mẫu thân của ngươi” hắc y nữ tử khen vài tiếng.

“Ngươi biết nương của ta!” Diễm Dương Tuyết nhíu mà, nghe cách người này nói chuyện giống như có cùng mẫu thân quen biết, nàng không khỏi thả lỏng vài phần.

“Không sai, ta cùng mẫu thân ngươi xem như là người quen cũ, lần này đến là có chuyện quan trọng muốn tìm nàng, đúng rồi, nàng có ở trong phòng chứ” người phụ nữ gật đầu tỏ vẻ đồng ý sau đó hỏi.

“Mẫu thân đang ở trong nhà, chỉ là nàng sức khỏe luôn không tốt, không tiện gặp khách, nếu vị tỷ tỷ xinh đẹp này không có chuyện thập phần quan trọng thì vẫn mong về cho!” Diễm Dương Tuyết từ nhỏ liền vô cùng hiểu chuyện, cũng bởi vì mẫu thân vẫn luôn ốm đau trên giường mà trong nhà việc lớn lớn bé bé đều là nàng cùng Mai di xử lý.

Mai di là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, bởi vì cảm kích ân cứu mạng của mẫu thân, mới tình nguyện ở lại làm một người giúp việc để báo đáp ân tình.

Nghe vậy, hắc y nữ tử có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không tỏ ra khó chịu mà thong thả nói “Ngươi thật đúng là đứa trẻ hiểu chuyện, Diễm phu nhân có nữ nhi như người, thật sự là tam sinh hữu hạnh, nhưng mà ta mang đến tin tức đối với mẫu thân ngươi lại là cực kỳ quan trọng, nếu nàng biết, chắc chắn sẽ gặp ta, còn thỉnh tiểu thư châm chước một chút”

Diễm Dương Tuyết nhìn thấy hắc y nữ tử kiên trì như thế, trong lòng do dự một hồi, cuối cùng rốt cuộc gật gật đầu “Nếu tỷ tỷ đã nói như vậy, ta cũng không ngăn cản nữa, nhưng trước hết có thể cho ta biết tên để ta đi vào cùng mẫu thân nói trước một tiếng được chứ ?”

“Ta tên Mặc Ngọc Cơ vậy đành làm phiền tiểu thư” hắc y nữ tử mỉm cười nói.

Diễm Dương Tuyết gật gật đầu, lại nghiêng qua với Nhị Ngưu nói “Nhị Ngưu ca, ngươi muốn cùng Tiểu Tuyết vào nhà hay không, ăn chút cơm sáng lại trở về?”

“Không cần...” Nhị Ngưu vội vàng lắc lắc đầu, lại liếc mắt nhìn Mặc Ngọc Cơ một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ lên rồi nhanh chóng chạy mất...

Dương Tuyết nhìn đến Nhị Ngưu ca như thế phản ứng, cảm thấy có chút kỳ quái, lại không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt đất , thân thể như lông hồng qua bức tường bước vào sân viện.

.....

“Kẽo kẹt!”

Cửa nhẹ nhàng đẩy ra.

“Mẫu thân, ngươi thân thể ổn chứ?” Dương Tuyết nhẹ giọng nói, bước chân không tiếng động hướng tới mép giường đi qua.

“Thân thể mẫu thân không sao hết, Tiểu Tuyết không cần phải lo lắng, bây giờ không phải con đang luyện công sao, sao lại đến đây làm gì?” Diễm Lưu Châu ngồi ở trên giường, trong tay cầm một quyển dược thư,, vừa thấy nữ nhi tiến vào, gương mặt tái nhợt hiện ra vẻ tươi cười hiếm thấy.

“Mẫu thân đêm qua mất ngủ, hôm nay lại dậy sớm đọc sách, Tiểu Tuyết sợ mẫu thân không chịu nổi” Diễm Dương Tuyết nhìn y thư trong tay mẫu thân, thở dài nói, tự khi nàng có ý thức, mẫu thân liền thường xuyên bệnh nặng, hơn nữa thân thể không tốt, tinh thần càng là ngày càng suy nhược, làm nàng trong lòng thật không khỏi đau xót.

“Mẫu thân không có việc gì, con không cần vì vi nương lo lắng, từng ấy năm rồi ta cũng không phải đều như vậy sao” Diễm Lưu Châu cười khẽ lên nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu Dương Tuyết , có nữ nhi hiếu thảo như vậy, trong lòng nàng cũng cảm thấy an ủi phần nào.

“Bên ngoài có một vị tỷ tỷ tên Mặc Ngọc Cơ đang đợi, nói tới tìm nương có chuyện quan trọng cần nói, không biết nương có nhận biết người này không, nếu không, ta liền đi ra ngoài thỉnh nàng rời đi” Diễm Dương Tuyết nhào vào lòng mẫu thân chớp chớp đôi mắt nói.

“Mặc Ngọc Cơ!” Diễm Lưu Châu vừa nghe cái tên này, không tự chủ được nhíu mày, giống như có chút ngoài ý muốn.

Diễm Dương Tuyết chú ý mẫu thân nhất cử nhất động, thấy vậy, càng thêm chắc chắn mẫu thân hơn phân nửa là cùng nàng có quen biết.

“Người này ta biết, con đi đưa nàng lại đây, nhanh một chút” Diễm Lưu Châu suy tư một lát, liền dặn dò nói.

Diễm Dương Tuyết gật đầu, nhanh chóng rời đi phòng.....