Chương 12: Ba Bộ Công Pháp

“Đúng vậy, nữ nhi đã nghĩ kỹ rồi, ta chắc chắn phải trở thành tu tiên giả” Dương Tuyết kiên định nói.

“Được thôi! Nhưng nương phải nói rõ cho con điều này, con tuy rằng thức tỉnh được huyết mạch tổ tiên, nhưng lưu truyền đến ngày nay, huyết mạch đã cực kỳ loãng, miễn cưỡng có thể bước vào con đường tu tiên, nhưng có thể đi bao xa, nương cũng không dám chắc, mà nương mang tư chất Song linh căn, tuy so không phải tuyệt thế thiên tài như Thiên linh căn, nhưng cũng không tính quá kém, Trúc Cơ cũng có mấy phần hi vọng, nếu bước vào Trúc Cơ, thọ nguyên của nương sẽ tăng đến hai trăm năm”

“Nếu như con không thể trong vòng trăm năm đột phá đến cảnh giới Trúc Cơ, thì sẽ chỉ có thọ mệnh giống như phàm nhân, chúng ta sớm muộn cũng phải rời xa, con hiểu rồi chứ?” Diễm Lưu Châu lại hỏi lần nữa, không phải nàng không muốn, mà sự thật là như thế, trước đây đã từng có một vị tiền bối trong tộc cũng lấy huyết mạch Yêu tộc làm cơ sở mà bắt đầu tu tiên, kết quả cũng chỉ có thể dừng lại ở luyện khí ba tầng, khó tiến thêm nửa bước.

Huyết mạch truyền thừa cho đến nay, không biết đã đi qua bao nhiêu vạn năm, huyết mạch loãng là điều không thể tránh khỏi, cho tới bây giờ cũng chỉ còn lại Diễm gia nhất mạch các nàng còn lưu truyền một tia huyết mạch, hậu nhân có thể thức tỉnh huyết mạch càng là mỗi năm một ít, đương nhiên, người có linh căn, liền tu luyện Nhân tộc công pháp, vô linh căn lại không thức tỉnh huyết mạch truyền thừa, chỉ có thể làm một phàm nhân bình thường, bình phàm trải quá cả đời.

Lài mẫu thân, Diễm Lưu Châu càng muốn để nữ nhi của mình làm phàm nhân bình thường, bình phàm trải qua cả đời, gả cho một người thực sự yêu thương quý trọng nàng, như vậy cũng là chuyện tốt, Tu Tiên giới tàn khốc, nàng đều rõ ràng hơn bất kì ai, càng không muốn để nữ nhi bước vào vũng nước đυ.c này, nhưng nàng tôn trọng mong muốn của nữ nhi, đem chân tướng từng cái nói ra.

So sánh với những đại gia tộc, hậu đãi sau khi sinh, nếu phát hiện không có linh căn, lập tức sẽ đưa tới phàm nhân thành trấn, những hài tử đó vô cùng đáng thương, vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, dù cả đời áo cơm vô lo, nhưng cả đời cũng không biết thân thế của bản thân, Diễm Lưu Châu dù biết Dương Tuyết không có linh căn cẫn tình nguyện nuôi nấng nàng đến bây giờ, cũng đã phải hi sinh rất nhiều, ở trong mắtc tu tiên giả khá, đây quả là điều khó hiểu.

Dương Tuyết nét mặt bình tĩnh, đôi mắt tỏa sáng nhìn chăm chú vào mẫu thân “Chỉ cần có thể ở cùng mẫu thân, không cần phải là mãi mãi, nhưng quyết định ngày hôm nay nữ nhi tuyệt đối sẽ không hối hận, mong thỉnh mẫu thân chỉ dạy”

Nói, thân thể nàng hạ thấp, bái xuống một lạy.

“Nếu tâm ý con đã quyết, nương cũng không nói thêm gì nữa, đây là công pháp Diễm gia ta lưu truyền nhiều thế hệ, con lựa chọn một cái đi!”

Diễm Lưu Châu còn khuyên bảo mà trực tiếp từ túi trữ vật lấy ra mấy món đồ đã cũ, vật thứ nhất là một quyển sách nhỏ, rất mỏng, giống như chỉ là một tờ giấy, hơn nữa sớm đã ố vàng, trên mép giấy còn có dấu vết bị tàn phá, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm, qua tay bao nhiêu người.

Vật thứ hai là một quyển trục, cũng rất cũ kỹ nhưng được bảo quản so với quyển sách kia tốt hơn nhiều, vật thứ ba lại vô cùng đặc biệt, là một miếng ngọc to bằng bàn tay, bên trên có quang hoa lưu động, thật không nghĩ được lại được làm từ một khối cực phẩm ngọc thạch.

Dương Tuyết duỗi tay liền cầm lấy quyển sách nhỏ kia, vuốt ve một chút, phát hiện đây căn bản không phải giấy, mà giống như làm từ một loại gia thú nào đó, cẩn thận lật quyển sách ra xem, chỉ nhìn thoáng qua, nàng liền dừng lại bỏ xuống chỗ cũ, bởi chữ trên đó viết nàng chưa từng đọc qua, như rồng như rắn, nói là chữ không bằng nói là một loại ký hiệu đặc biệt, nàng sao có thể hiểu.