Chương 6: Vấn Tiên

Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Tuyết dần lấy lại được ý thức, sau khi tỉnh dậy điều đầu tiên nàng nhìn thấy đó là khuôn mặt tràn đầy quan tâm cùng lo lắng của mẫu thân .

“Nương!”

Nàng nhẹ giọng kêu, bởi vì còn chút mệt mỏi, thanh âm phát ra cũng có vẻ mềm mại vô lực, làm nhân tâm nảy sinh thương xót.

“Tiểu Tuyết, con cảm thấy thế nào rồi?” Diễm Lưu Châu vội vàng hỏi.

“Nữ nhi khá hơn nhiều rồi, cảm ơn mẫu thân quan tâm” Dương Tuyết trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, dù cho sắc mặt tái nhợt yếu ớt cũng giấu không được khuôn mặt mỹ lệ của nàng, ngay sau đó liền nói “Nhưng nữ nhi cảm thấy không phục, lúc ấy nữ nhi đã điểm huyệt ngưng huyết đúng như nương đã dạy, nhưng vì sao vẫn hôn mê, chẳng lẽ ta đã làm sai ở đâu sao?” nàng đem trong lòng nghi vấn nói ra.

“Không! Tiểu Tuyết điểm huyệt không sai, huyệt vị càng không có tìm lầm, mà là....” Diễm Lưu Châu nói tới đây, lại lộ ra vẻ chần chờ, vừa muốn đối nữ nhi nói ra tình hình thực tế, lại sợ nếu nói ra Dương Tuyết sẽ không tiếp thu được, trong lòng thập phần khó xử.

Thân là nữ nhi, Dương Tuyết cũng hiểu được nỗi lòng của mẫu thân, nhưng đối mặt với biểu hiện như vậy của Diễm Lưu Châu, trong lòng nàng càng thêm tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mới có thể làm cho mẫu thân khó xử như vậy, nửa muốn nói nửa lại không dám, chẳng lẽ, là về xuất thân của chính mình.

“Mẫu thân cứ nói đi không cần khó xử bất luận dù là tốt hay xấu, nữ nhi cũng không sợ” Dương Tuyết cắn chặt răng, tuy nói không sợ hãi cũng là muốn để mẫu thân không phải lo lắng, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có chút sợ.

“Phốc! Nên nói cái gì trước đây, kỳ thật chuyện này đối với Tiểu Tuyết mà nói, cũng không xem như là tin xấu” Diễm Lưu Châu nghe được nữ nhi nói vậy, đầu tiên là cười ra tiếng, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Dương Tuyết, trong lòng do dự rốt cuộc cũng buông lỏng, chuẩn bị đem mọi chuyện toàn bộ nói ra.

Dương Tuyết nhìn thấy mẫu thân như vậy, tâm tình có chút thả lỏng, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm mẫu thân như không giấu nổi chờ mong.

“Tiểu Tuyết có tin tưởng trên đời này có tiên nhân chứ?” Diễm Lưu Châu xoay chuyển ánh mắt, không có nói thẳng vào sự việc, ngược lại giống như chuyển một chủ đề không liên quan mà hỏi.

Dương Tuyết sửng sốt, không nghĩ tới mẫu thân sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng “Tiểu Tuyết đương nhiên không tin, trên đời này làm sao có thể có tiên nhân tồn tại, trước kia nghe nương kể về tiên nhân chuyện xưa ta cũng từng nghĩ là thật nhưng từ khi Tiểu Tuyết sinh ra đến giờ, trừ bỏ nhìn thấy võ công kỳ diệu ra, tiên nhân vẫn là chưa tận mắt nhìn thấy một lần, Nhị Ngưu ca cũng nói tiên nhân chỉ là giả, là nương nghĩ ra để dỗ Tiểu Tuyết ngủ mà thôi”.

Diễm Dương Tuyết từ nhỏ liền đã có cảm giác trưởng thành trước tuổi, có lẽ cũng bởi vì gia đình, bởi vì không có tình thương của cha, mẫu thân lại bệnh nặng, rất nhiều việc đều phải tự mình xử lý, lâu dần liền đã hiểu rất nhiều việc, cũng biết được tiên nhân cũng chỉ có trong truyền thuyết, dân gian lưu truyền, không thể coi là thật.

“Nhưng nếu vi nương nói, tiên nhân là thực sự có thật, Tiểu Tuyết liệu có tin tưởng” Diễm Lưu Châu đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm nữ nhi nói.

Dương Tuyết vốn định cười, nhưng nhìn thấy thái độ thập phần nghiêm trọng của mẫu thân sau liền cười không nổi, biết nương là đang thực sự nghiêm túc hỏi chính mình liền đáp “Mẫu thân nếu là muốn Tiểu Tuyết tin tưởng, Tiểu Tuyết đương nhiên là tin”.

“Không phải vi nương bắt con phải tin, mà đây là sự thật, tuy rằng vi nương cũng chưa thấy qua tiên nhân bao giờ, nhưng việc tiên nhân có thể làm không có nghĩa chỉ có tiên nhân mới có thể làm được” Diễm Lưu Châu bỗng nhiên nói ra mấy lời mập mờ nửa có nửa không.

Dương Tuyết nghe được lập tức ngẩn ra, không rõ nương vì cái gì lại có thể khẳng định chắc chắn như vậy.

“Tiểu Tuyết không rõ....”

“Hử!”

Diễm Lưu Châu lấy tay ra hiệu, ý bảo Dương Tuyết không cần nói chuyện, chỉ thấy nàng cầm lấy một cái cái ly trên bàn, sau đó rót vào một chút nước, Dương Tuyết lẳng lặng nhìn mẫu thân, cho rằng mẫu thân là muốn rót nước cho nàng liền nói.

“Mẫu thân không cần làm vậy, ta hiện tại không có khát” Dương Tuyết vừa định đưa tay ra cầm lấy ly nước, lại thấy Diễm Lưu Châu lui về phía sau một bước nhỏ.

“Nước này không phải cho con uống, con cẩn thận nhìn một chút” Diễm Lưu Châu hơi hơi mỉm cười, khuôn mặt tuyệt mỹ, tinh xảo như của thiếu nữ 18 tuổi đẹp không sao tả xiết.