Phiên ngoại: Thẩm Kiều Ngôn

Trước khi Thẩm Di trở về, Thẩm Kiều Ngôn đều đem mình trốn ở trong phòng.

Trên lầu có một đôi vợ chồng già, mỗi ngày mở TV rất lớn, cách vách chuyển đến hàng xóm mới, gõ gõ đánh đánh trang hoàng rất náo nhiệt.

Anh không thể cảm nhận được niềm vui sướиɠ của người khác.

Mấy đứa trẻ tầm tuổi anh, thường ăn vạ ở trong lòng ngực cha mẹ làm nũng muốn đồ chơi, giữa những nơi hạnh phúc, cũng không bao giờ có anh.

Màn đêm buông xuống, thành phố này ít có sao, mây đen thường xuyên che khuất ánh trăng.

Thành phố tràn ngập pháo hao, phòng anh lại đen nhánh một mảnh.

Anh không bật đèn, an tĩnh nằm ở trên giường, trên người mặc một kiện quần áo to rộng mà đơn bạc, anh nhìn cánh tay bị phỏng, khóe mắt có màu xanh lam, lông mi dài, ngũ quan lập thể, phối hợp với nhau khiến người ta cảm thán tạo hóa không công bằng.

Nhưng tạo hóa thật công bằng, cho họ cái gì, cũng chắc chắn lấy đi cái gì đó, cho dù muốn hay không.

“Ầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Người kia đã trở lại.

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng anh vang lên, tay chân cuộn tròn vào nhau, cánh tay nhỏ bé yếu ớt ôm lấy cơ thể của mình, chăn bịt kín đỉnh đầu, anh hô hấp cực nhẹ, cực lực thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, sợ có người sẽ phát hiện ra mình.

“Ông chủ, chúng tôi cần thanh toán đủ tiền, một phân cũng không thiếu.” Người phụ nữ đè nặng giọng nói chuyện.

Ông ta lại mang theo phụ nữ về nhà.

“Đem lão tử hầu hạ tốt, một chút cũng không thiếu.”

Thẩm Di đem người phụ nữ mang về phòng mình, rất nhanh, phòng đối diện truyền đến tiếng người đàn ông nhục mạ cùng tiêng kêu của người phụ nữ, vô cùng rõ ràng, một chữ không rơi, truyền tới lỗ tai Thẩm Kiều Ngôn.

“Đồ đê tiện! Giả trang thanh thuần làm gì, cô chính tiện nữ! Kỹ nữ! Da^ʍ phụ!”

“Phản bội lão tử, đồ đê tiện! Kỹ nữ, ngươi mẹ nó muốn đi tìm chết! Bị đàn ông luân gian, sẽ không có người muốn loại kỹ nữ này!”

“Ai kêu cô phản bội lão tử, còn trộm đi tìm đàn ông! Tôi yêu cô như vậy, cô còn muốn trộm đi tìm đàn ông, tiện hay không tiện! Lão tử lúc ấy hẳn nên dùng một đao gϊếŧ chết cô!”

Âm thanh truyền tới lỗ tai Thẩm Kiều Ngôn, trước mặt anh hoảng hốt xuất hiện một cảnh tượng.

Anh không biết vì sao người mẹ mỗi ngày ôm anh, nói yêu anh, dỗ anh ngủ có một ngày lại không cần anh.

Cũng không biết vì sao ngày đó có một người đàn ông xa lạ cưỡi lên người mẹ anh, hai cơ thể chồng lên nhau, giống như hai cục mỡ thối, tản ra hương vị tanh tưởi.

Cùng với tiếng thét chói tai, cha anh xông lên, lại bị mẹ cùng người đàn ông kia đánh hôn mê bất tỉnh, ngã trên mặt đất, phảng phất giống như đã chết.

Anh tận mắt nhìn thấy, mẹ anh sau khi đánh ngất cha anh, lúc sau hoảng hốt thu thập hành lí, đem toàn bộ vàng bạc có thể mang đi, cùng người đàn ông kia cao chạy xa bay.

Anh rõ ràng nhớ rõ lúc ấy chính mình đã quỳ trên mặt đất nắm lấy cổ chân mẹ, cầu xin: “Mẹ…đừng đi…”

Nhưng kết cục anh bị một chân đá văng, mẹ anh cầm lấy một bình hoa đập vào đầu anh ——

Trước mắt đỏ một mảnh.

Từ đó về sau, cha anh biến thành một con quỷ.

Hoặc là, Thẩm Di vốn dĩ có bệnh tâm thần.

Thẩm Di thường xuyên uống rượu, có đôi khi uống rượu xong giống như thay đổi thành một người khác, say đến hoàn toàn bất bất tỉnh, lúc ấy sẽ lôi kéo anh gào khóc, trong miệng gọi tên mẹ, nói bản thân thực sự yêu bà ấy, hỏi vì sao và ấy lại rời đi.

Nhưng có nhiều lúc, ông ta uống rượu, lại thêm trầm trọng ngược đãi anh.

Thẩm Di sẽ đưa những cô gái khác nhau về nhà, không chút nào che lấp, cưỡng bức mấy người phụ nữ đó bức bách anh nhìn, vừa làm vừa mắng mẹ anh.

Anh không hiểu đó là cái gì, chỉ là tất cả hình ảnh ghê tởm này anh đều khắc vào trong lòng.

Thẩm Di sẽ thay đổi biện pháp tra tấn anh, cơ thể hoặc tinh thần, ví dụ như khi mùa đông đem anh đuổi ra khỏi nhà, hay ở trước mặt anh gϊếŧ một con động vật nhỏ, hay bóp cổ anh đi tìm chết…

Chỉ sau khi Thẩm Di uống thuốc mới dừng lại những hành vi đó, sẽ đối tốt với anh hơn một chút.

Ngôi nhà luôn tràn ngập tiếng kêu to cùng tiếng đánh chửi, bằng không sẽ im lặng đến quạnh quẽ.

Không ai quan tâm việc anh khóc, cũng không ai quan tâm cậu bé mới 4 tuổi có tương lai như thế nào, bọn họ chỉ lo đạt được mục đích của mình, đem bản tính xấu xa bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí không có một tia áy náy cùng do dự gây ở người một đứa trẻ.

Trong phòng nhỏ hẹp, Thẩm Kiều Ngôn giống như con rối gỗ, cứng đờ, chết lặng, mất đi linh hồn.

Tiếng động phòng bên cạnh còn tiếp tục, ngôn ngữ ô uế, tiếng mắng liên tục truyền vào tai anh, cuối cùng anh nhịn không được mở của phòng ra, không màng tất cả chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nôn mửa.

Lục Lâm Tử Uyển sở dĩ được gọi như vậy vì tiểu khu nhiều cây xanh, đủ loại cây được trồng, mỗi cây không sai biệt lắm cao gần bằng người, trong đó có một cây cổ thụ lớn có một hốc cây ở giữa, cơ thể anh nhỏ bé vừa vặn chui vào, sẽ không có người phát hiện.

Thẩm Kiều Ngôn chốn ở hốc cây, hai tay ôm lấy hai chân, bởi vì tâm lý sợ hãi cùng ghê tởm, cơ thể anh không ngừng run rẩy, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, trong chốc lát liền nghe thấy bên ngoài có người tán gẫu.

“Anh cả nhà họ Lý ở bên ngoài nuôi dưỡng phụ nữ, bị vợ bắt quả tang, các cô đoán xem tiểu tam kia là ao?”

“Tôi nghe nói, người phụ nữ ấy là bạn gái mới của đứa con thứ tư trong gia đình họ, chuẩn bị kết hôn.”

“Đúng đúng, chính là người phụ nữ đó, còn kết hôn cái rắm, hai anh em mỗi ngày đánh nhau, tôi hôm nay còn thấy đứa thứ tư xách theo rìu tới tiểu khu chúng ta, mang cả cảnh sát tới, miễn bàn dọa rất nhiều người.”

Thời gian còn sớm, có rất nhiều người ngồi ở đây hóng mát nói chuyện, mang theo bạn già hoặc mấy đứa nhỏ, nói một ít chuyện.

“Các cô nói xem, Lý tứ lớn lên so với anh cả đẹp trai hơn, người phụ nữ kia như thế nào lại cùng anh cả Lý quậy, thật đúng là mắt mù.”

“Tuổi trẻ có ích lợi gì, Lý lão đại có tiền, còn không phải đều là vì tiền sao, bà xem nhà Thẩm Di có cô vợ, lúc trước Thẩm Di có tiền thì đòi gả cho người ta, Thẩm Di làm buôn bán thất bại, lập tức cùng người đàn ông khác chạy, đến con trai cũng bỏ.”

Thẩm Kiều Ngôn dựa vào gốc cây, gió đêm đầu hạ, lá cây sàn sạt, tiếng đàm luận ồn ào cùng tiếng côn trùng kêu vang đến lạ thường.

Những lời này anh nghe tập mãi thành thói quen, trong hai năm qua, anh nghe được vô số lời đàm luận, có người thậm chí ngay trước mặt anh, nói một ít lời khó nghe.

Loại tán gẫu này chỉ là trò tiêu khiển khi mọi người nhàm chán, bọn họ không phải người trong cuộc, sẽ không quan tâm đến sự tổn thương của người khác.

“Thẩm Di thực ra đối với vợ không tồi, lúc có tiền thì đeo vàng bạc, không có tiền cũng không làm khổ vợ.”

Một người phụ nữ trung niên nói tiếp: “Cô cũng không nhìn xem cô ấy lớn lên xinh đẹp, tôi cùng vợ Thẩm Di lúc trước ở cùng thôn, cô ấy trong thôn là người đẹp nhất.”

Có người hiếu kỳ nói: “Hai người ở cùng một cái thôn? Tôi nghe nói cô ta nɠɵạı ŧìиɧ với người cùng thôn, là tình nhân cũ của cô ta.”

“Là người yêu, yêu chết đi sống lại, bởi vì không có tiền cô ta mới gả cho Thẩm Di, sau đó tên kia thăng chức nhanh, Thẩm Di nghèo túng, hai người lại thông đồng, muốn nói vẫn là vì tiền.”

Hôn nhân, tình yêu, vợ chồng, cha mẹ, từ ngữ ở độ tuổi Thẩm Kiều Ngôn còn nhỏ trực tiếp gắn liền với nhau, trong ký ức của anh, mấy thứ kia tạo nên bi kịch của anh.

Anh sinh ra chỉ là một món đồ chơi khi họ vui, cũng là công cụ khi họ buồn, hết thảy đều hoang đường.

“Chỉ khổ đứa nhỏ nhà họ Thẩm, hiện tại còn bị Thẩm Di đánh.”

“Đứa nhỏ này có thể là đứa con hoang, nói không chừng cha ruột là du côn lưu manh, lớn lên còn vô dụng hơn so với Thẩm Di.”

“Chuyện nhà họ Thẩm hai ba câu không nói hết được, là do mệnh không tốt, đầu thai sai, dù sao tôi cũng không cho thằng bé nhà tôi chơi cùng đứa nhỏ kia, Thẩm Di còn đang dùng ma túy, ai biết có bệnh gì hay không.”

Màn đêm buông xuống, những người ngồi ở bên ngoài lục đυ.c về nhà.

Thẩm Kiều Ngôn co rúc trong hốc cây, cái địa phương này có thể cho anh cảm thấy nội tâm yên ổn.

Anh sống ở nơi tràn ngập tiếng cười nhạo, đồng tình, châm chọc, thương hại, có chút lời nói không phải lần đầu tiên anh nghe, càng không phải lần cuối cùng nghe, nghe nhiều, cuối cùng đều sẽ trở nên chết lặng.

Bầu trời là một hố đen khổng lồ, tiếng côn trùng kêu, anh ở trong thế giới an toàn của mình nhắm mắt lại.