Chương 24: Vì sao thích cấm dục?

Hôm sau.

Sáu giờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên rèm cửa, trên giường chàng trai đang ôm cô gái ngủ, đầu giường treo một con búp bê vải, ngốc manh ngoan ngoãn.

Mặt trời ấm áp, mang theo hơi thở cùng tinh thần phấn chấn lười nhác, Thẩm Kiều Ngôn là người thiếu ngủ, một khắc mặt trời chiếu vào, anh liền tỉnh.

Mở mắt ra, thấy Miêu Diệu Diệu giống như con mèo cuộn tròn ở trong lòng ngực anh, đang ngủ ngon lành, lông mi giống cây quạt nhỏ, cái mũi tinh xảo, có lẽ mơ thấy cái gì đó ăn ngon, cái miệng nhỏ còn chẹp chẹp vài cái, đáng yêu đến phạm quy.

Anh cảm thấy, cơ hồ mỗi đêm đều sẽ nằm mơ, có đôi khi trong mộng là bộ mặt đáng ghét của Thẩm Di, khi kỳ quái, anh cũng sẽ trở thành đao phủ.

Chỉ khi ngủ cùng cô, anh mới không nằm mơ, an ổn ngủ đến hừng đông.

Thẩm Kiều Ngôn nhìn liền muốn hôn, nụ hôn đánh thức Miêu Diệu Diệu, cô gái nhỏ ưm một tiếng, chậm rãi mở cặp mắt to tròn, vừa mở ra liền nhìn thấy Thẩm Kiều Ngôn.

Miêu Diệu Diệu mơ mơ màng màng: “Anh Kiều Ngôn, chào buổi sáng…”

Ngày hôm qua ở trong phòng tắm làm suốt một giờ, sau đó lại bị đưa tới phòng bếp, ở phòng bếp làm một vòng, Thẩm Kiều Ngôn lại đè nặng cô ở trên bàn cơm, trằn trọc vài nơi, mãi cho đến đêm khuya, thẳng đến khi Miêu Diệu Diệu mất hết sức lực, mới được ôm về phòng ngủ.

Hộp áo mưa có năm cái, theo lời cô cầu xin, chưa có dùng hết, nhưng cũng không còn bao nhiêu, đã dùng ba cái…

Giang Mộ Tình cùng cô nói, số lần này đã là kỷ lục tương đối lợi hại với đàn ông, hơn nữa Miêu Diệu Diệu cảm thấy, đây khẳng định không phải thực lực cuối cùng của Thẩm Kiều Ngôn.

“Chào buổi sáng Miêu Miêu.”

Thẩm Kiều Ngôn đáp lại một câu, rồi hôn lên cái miệng nhỏ hồng nhuận.

“Ngô… Anh, còn chưa có đánh răng rửa mặt…”

Miêu Diệu Diệu quay đầu tránh nụ hôn của anh, nhưng vẫn không tránh thoát, Thẩm Kiều Ngôn bắt được đầu lưỡi nhỏ mυ"ŧ một hồi lâu, mới buông cô ra.

“Ghét bỏ anh chưa đánh răng?” Thẩm Kiều Ngôn nhướng mày nhìn cô thở hồng hộc.

Miêu Diệu Diệu lắc đầu: “Không phải, là em như vậy rất khó nhìn, đầu bù tóc rối rất xấu.”

Thẩm Kiều Ngôn trên dưới đánh giá một phen, sau đó xoa đầu cô: “Rất xinh đẹp.”

“Anh đi thay quần áo rửa mặt đi.” Miêu Diệu Diệu ở ngoài miệng ba một ngụm, “Chúng ta nên rời giường, em đi làm bữa sáng.”

Thẩm Kiều Ngôn đáp lại, nỗ lực đem ánh mắt từ trên người cô dời đi, miễn cho chính mình lại cứng, ở trước mặt cô, anh vẫn luôn không có tự chủ.

“Anh sẽ dọn phòng.” Anh nói.

Miêu Diệu Diệu rất thích Thẩn Kiều Ngôn sau khi làm xong thanh lãnh cấm dục, cô thích anh trước mặt người khác cấm dục, còn đối mặt với cô là cầm thú.

Vì sao mê luyến cấm dục? Còn không phải là muốn nhìn anh túng dục vì cô sao.

Chỉ cho cô nhìn.

Chờ hai người thu thập thỏa đáng, thời gian đã là 7 giờ.

Trên đĩa có một quả trứng luộc, hai bộ đồ ăn, được đặt chỉnh tề, trên bàn còn có một bình hoa, ngày hôm qua cô thiếu chút nữa bị anh ấn trên bàn ăn làm vỡ bình hoa, hôm nay thì tốt rồi, những bông hoa tươi được cắm vào vị trí.

Miêu Diệu Diệu bưng chén sứ nóng hôi hổi đi ra.

“Thời gian không còn sớm, đành phải nấu mì sợi, anh đem theo bánh nướng trứng chảy lần trước đi, lúc đói bụng thì ăn, còn có tay anh, ngày hôm qua bảo anh không được chạm vào nước, anh còn không nghe, chờ chút nữa em xử lý lại cho anh.”

“Có phải anh chê em lải nhải đúng không?” Miêu Diệu Diệu nói, “Lải nhải em cũng muốn nói, nếu em không nói anh sẽ không nghiêm túc.”

“Em nói đi, anh nghe.”

Thẩm Kiều Ngôn làm sao không biết cô như vậy là vì muốn tốt cho anh, cô tuy rằng hay lải nhải, nhưng vô cùng ấm áp, giống như mặt trời vào đông, quanh mình đều rét lạnh, duy nhất chỉ có cô là ấm áp.

So với căn nhà chỉ có bạo lực kia, mang cho anh hồi ức thống khổ, chôn vùi toàn bộ tuổi thơ của anh, thì nơi này mới là nhà anh.

Có cô.

Ăn xong bữa sáng, Miêu Diệu Diệu lại đem hòm thuốc lấy tới, xử lý vết thương trên tay Thẩm Kiều Ngôn.

“Anh đi xuống lấy xe.”

Miêu Diệu Diệu gật đầu: “Em đi vứt rác.”

Anh nhìn sang một bên, phát hiện dây giày của cô buộc không đúng cách.

Thẩm Kiều Ngôn ngồi xổm xuống thắt lại dây giày cho cô, khi đứng dậy thuận tay đem cặp xách cô cầm ở trên tay, “Được.”

Hai người trước khi ra cửa trao cho đối phương một cái hôn, thời điểm Miêu Tịnh ở nhà, cũng lén lút tìm đến địa phương không có ai hôn một cái.

Thẩm Kiều Ngôn nhắm ngay môi đỏ của cô hôn lên, không dám thâm nhập, chỉ sợ nếm được rồi lại không muốn buông cô ra.



Xe đạp đến cửa trường.

Thẩm Kiều Ngôn mới vừa dừng xe lại, Giang Mộ Tình từ xa chạy tới, hét to nói: “Diệu Diệu! Nhìn thấy tin tức tớ chia sẻ cho cậu không? Trường học chúng ta có biếи ŧɦái! Ngồi xổm trong WC chụp lén! Trường học sắp nổ tung rồi!”

Thẩm Kiều Ngôn cũng ở, Giang Mộ Tình dừng lại xe, liên thanh nói: “Học thần, buổi sáng tốt lành.”

Ở trước mặt anh, sao dám nói hồ ngôn loạn ngữ.

Miêu Diệu Diệu khϊếp sợ nói: “Người nọ là ai? Không phải trong lớp chúng ta chứ?”

“Không phải, là lớp 12, hình như không chụp năm nhất chúng ta, đều là các chị gái cuối cấp.” Giang Mộ Tình nhìn cô nói: “Cậu nhìn mà xem.”

Miêu Diệu Diệu nhanh tay nhìn một chút nội dung.

Học sinh nổi tiếng buôn bán ảnh chụp lén nơi riêng tư, số ảnh chụp lén ba năm lên tới sáu con số, học sinh lớp 3 và 4, hiện đã thành niên, năm nay thi đại học, thành viên đội bóng rổ, Triệu Quảng…

Địa chỉ gia đình, thông tin cá nhân, từ nhỏ đến lớn làm gì, thậm chí bao gồm tin tức những người trong tổ chức đều bị phát ra.

Ở dưới cùng là một video.

Trong video, Triệu Quảng bị trói ở trên ghế, đôi mắt che miếng vải đen, mặt mũi bầm dập, một bên khóc lóc thảm thiết nói những địa điểm mà bản thân đã chụp lén trong ba năm qua.

Ngoại trừ Triệu Quảng, trong video còn có người.

Người kia ở trong video cầm thuốc lá, không có quay chụp được bất kỳ hình ảnh nào, chỉ thấy được sương khói lượn lờ, giọng nói trí tuệ nhân nhạo hướng Triệu Quảng hỏi chuyện, hiển nhiên có người đem hắn bắt cóc, ép hắn nhận tội.

Sau khi đoạn video này được đăng lên mạng, cảnh sát trước tiên tìm được Triệu Quảng, hắn ở trong ngõ nhỏ phố Cát Tinh hôn mê bất tỉnh, bị đưa tới một kho hàng bỏ không, rồi bị người ta bức bách quay video nhận tội.

Trong video cũng không có nhắc tới hắn chuẩn bị chụp lén một nữ sinh mới nhập học, nhưng Miêu Diệu Diệu đã từng gặp qua hắn.

Chuyện này sau một đêm, Triệu Quảng còn tiết lộ mình bắt nạt, gạ gẫm bạn cùng lớp trong khuôn viên trường, chuyện dâʍ ɭσạи đều đã làm, còn xả ra một loạt giao dịch.

Tất cả đều do kẻ bắt cóc hắn tiết lộ.

Miêu Diệu Diệu trầm ngâm, cô từng đến phố Cát Tinh, nhà kho cô cũng biết, cô còn nhớ rõ sau nhà kho có lá bạc hà.

“Chắc là nữ sinh năm nhất chúng ta không bị chụp.” Miêu Diệu Diệu nhìn hai người bọn họ nói.

Thẩm Kiều Ngôn rũ mắt, thuận miệng nói: “Vào phòng học đi, sắp muộn rồi.”

Cô luôn cảm thấy… Có chỗ nào đó không đúng.

Ngày đó trên người anh Kiều Ngôn, cô giống như cũng ngửi được mùi lá bạc hà.