Chương 25: Bọn họ tuyệt đối chiếm hữu, lại tương đối tự do

Ban đêm, phố xá đông nghịt người, 9 giờ tối, không ít vũ trường mở cửa, Thẩm Kiều Ngôn đi vào một quán bar tên là Mị Sắc.

Cố Nham bao toàn bộ quán bar.

Ánh đèn trong quán bar đủ chiếu vào mặt mỗi người, âm nhạc đinh tai nhức óc, sân nhảy tràn ngập muôn hình muôn vẻ nam nữ ôm nhau, trong không khí đều là hormone.

“Có việc gì sao?” Thẩm Kiều Ngôn bình tĩnh, vừa bước vào nơi này liền cảm thấy đau đầu.

Vợ của chủ quán bar nơi này là thợ làm bánh, nếu không phải vì Miêu Diệu Diệu thích ăn, anh mới không thèm đáp ứng lời mời.

Cố Nham nói: “Đương nhiên là mở tiệc mời cậu tới chơi.”

Cố Nham người này, tương đối tao khí, rất thích mặc áo sơ mi màu sắc rực rỡ, nút thắt cởi hai cúc áo, cả người nhìn đều không thoải mái.

Tuy nhiên anh ta đẹp trai, khuôn mặt gió mát trăng thanh, thời điểm cười rộ hoàn toàn nhìn không ra tâm tình.

Hôm nay còn mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn.

“Hôm nay không tồi, nếu không cậu chọn thử một em?”

Thẩm Kiều Ngôn mặt vô biểu tình nói: “Không cần.”

Lấy bề ngoài của anh, có không ít phụ nữ coi trọng, có người phụ nữ gan khá lớn, bưng một ly rượu tới ngồi bên cạnh Thẩm Kiều Ngôn, cười quyến rũ nói: “Anh đẹp trai tên là gì? Tới một mình?”

Thẩm Kiều Ngôn không nhúc nhích, đến ánh mắt cũng không liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô tốt nhất cách xa tôi 1 mét, nếu không tôi sẽ trực tiếp đem cô ném đi.”

Ánh mắt người phụ nữ mộng bức nhìn vế phía Cố Nham.

Cố Nham gật đầu: “Cậu ậy thật sự sẽ làm.”

Người phụ nữ hậm hực rời đi.

Cố Nham hiếu kỳ nói: " Cậu hiện tại thấy cơ thể còn ghê tởm buồn nôn sao?”

“Sẽ không.”

Rất lâu sau khi nhìn thấy cơ thể Miêu Diệu Diệu, loại bệnh này đã không còn, nhưng nếu chạm đến tinh thần sạch sẽ của anh, vẫn sẽ nôn mửa.

Cố Nham khó hiểu: “Nếu hiện tại cậu không phản cảm, vậy sao cậu đối với phụ nữ không có hứng thú?”

Thẩm Kiều Ngôn sửa đúng nói: “Tôi không phải đối với phụ nữ không có hứng thú, mà là tôi không hứng thú với mấy người phụ nữ đó, Miêu Miêu rất tốt.”

“Ngươi này bệnh vẫn không tốt.” Cố Nham kết luận.

Cố Nham điển hình là phú nhị đại, anh cùng Cố Nham ban đầu quen qua mạng, sau đó ở một cuộc thi chính thức quen biết nhau.

Cố Nham thích địa phương náo nhiệt, anh ta thích kết giao bạn bè, đặc biệt thích kết giao với người có tính cách cổ quái, có chút bệnh tâm lý, nhưng lại có năng lực siêu phàm.

Ví dụ như Thẩm Kiều Ngôn.

Cố Nham là con cháu cán bộ cao cấp, nhà họ Cố làm ăn lớn, đại đa số đều làm chính trị, quân đội, chỉ có anh ta lựa chọn kinh doanh.

Thời điểm học đại học, Cố Nham bắt đầu gây dựng sự nghiệp, hiện tại không tồi, công ty có lợi nhuận.

Thẩm Kiều Ngôn xem như đang làm việc cho anh ta, kiếm tiền từ anh ta.

Mẹ Cố Nham là bác sĩ tâm lý, đối với phương diện tâm lý học anh ta từng nghiên cứu, thích nghiền ngẫm tâm lý người khác, anh ta cùng Thẩm Kiều Ngôn gặp mặt, câu đầu tiên nói, chính là —— cậu có bệnh.

Đương nhiên, Thẩm Kiều Ngôn cũng xác thật có bệnh.

“Cậu không phát hiện ra cậu mắc chứng rối loạn xã hội sao? Ngày thường thường xuyên mất ngủ? Gặp ác mộng? Đối với tình cảm phán đoán có vấn đề?”

Phong bế tâm lý Cố Nham thấy nhiều, Thẩm Kiều Ngôn là bởi vì gia đình mang lại, cự tuyệt cùng người thân tiếp xúc, sợ hãi tín nhiệm, càng sợ hãi mất đi tất cả đang có.

Những tính cách khiếm khuyết đều do gia đình tạo thành, không thể xóa được.

Nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình Miêu Diệu Diệu đi vào trong lòng anh.

“Có rảnh thì tới phòng khám tâm lý nhà tôi ngồi, cải thiện một chút giấc ngủ cũng được.”

Cố Nham đưa cho Thẩm Kiều Ngôn danh thϊếp, Thẩm Kiều Ngôn không tỏ ý kiến.

“Tôi hiện tại cảm thấy tiểu thanh mai nhà cậu quá giỏi, thế mà có thể thu phục được cậu.” Cố Nham nói: “Nhưng vẫn luôn chỉ ngủ cùng một người phụ nữ, không chán sao?”

Anh ta đã quen với việc đổi phụ nữ như thay quần áo.

“Chúng tôi đã ước định cơ thể chúng tôi chỉ thuộc vê nhau.”

Chán? Sao có thể? Kɧoáı ©ảʍ thao Miêu Diệu Diệu, không chỉ làm anh kí©h thí©ɧ, còn có thể làm anh yên ổn xưa nay chưa từng có.

Bọn họ tuyệt đối chiếm hữu, lại tương đối tự do.

Cố Nham không sửa được, “Hôm nào cậu đem tiểu thanh mai đến đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Quên đi, cô ấy ghét anh nhất.”

Cũng không trách Miêu Diệu Diệu chán ghét Cố Nham, ai bảo Cố Nham ăn chơi trác táng, ăn nhậu chơi gái cờ bạc đều đủ, thường xuyên hẹn Thẩm Kiều Ngôn uống rượu, còn có ý đồ cấp phụ nữ cho Thẩm Kiều Ngôn, tuy rằng mỗi lần đều thất bại, nhưng tính xấu vẫn không đổi.

Chuyện đó Miêu Diệu Diệu đều biết, cô không chán ghét mới là lạ.

Cố Nham cho rót cho anh một ly rượu nói: “Tôi nói tiểu thanh mai nhà cậu quá đanh đá, không hẹn thì thôi, nào, uống một chén.”

Cùng lắm thì, hôm nào anh ta lén hẹn.

Thẩm Kiều Ngôn không nhận, nói: “Không được, cô ấy không thích tôi hút thuốc, uống rượu, tôi mua chút đồ sẽ liền đi.”

Cố Nham nhìn bóng dáng Thẩm Kiều Ngôn thì cảm khái, anh ta biết tất cả đàn ông đều có chút tật xấu, nhưng tất cả đều là kiểu thê nô này? Anh ta là một tay ăn chơi, như thế nào quen biết nhiều thê nô đến như vậy?!



Khi Thẩm Kiều Ngôn về nhà trời đã tối, vầng trăng treo quanh co.

Anh mở cửa, phát hiện Miêu Diệu Diệu đang ngồi co rúc trong bóng tối, thậm chí còn không bật đèn.

Thẩm Kiều Ngôn mở đèn, buông hộp kẹo xuống: “Tại sao còn chưa ngủ? Đang đợi anh về nhà?”

Đang muốn đem cô bế lên, Miêu Diệu Diệu mở miệng nói: “Chuyện Triệu Quảng là anh làm sao? Anh bắt cóc hắn?”

“…”

Tay Thẩm Kiều Ngôn cứng lại, trầm mặc một hồi lâu, Thẩm Kiều Ngôn mới tìm lại được giọng, nói: “Làm sao em biết được?”

“Mùi bạc hà, thuốc lá, còn có thời gian tương đồng, Thái Hãn Vũ cũng nói, camera theo dõi sân vận động, anh cùng Triệu Quảng một trước một sau đi ra ngoài, quá trùng hợp.”

Cô tuy ngốc, nhưng là con của một gia đình đơn thân, cảm giác rất nhạy bén, đặc biệt là đối với anh, mọi lực chú ý của cô đều đặt lên người anh.

Đây là ăn ý.

Biểu tình Thẩm Kiều Ngôn cô đơn không nói lên lời: “Miêu Miêu chắc rất thất vọng về anh.”

Miêu Diệu Diệu lắc đầu, gắt gao ôm lấy anh, “Không phải thất vọng, mà đau lòng anh! Sao anh ngốc như vậy! Vì sao phải làm chuyện này? Hắn có chụp em sao? Em đã thấy…”

“Mục tiêu kế tiếp của hắn là em, nếu anh không giải quyết, hắn sẽ thương tổn em.”

Ngay từ đầu anh không tính toán cho bất luận kẻ nào biết.

Anh không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, từ đầu tới đuôi, anh chỉ muốn bảo vệ cô gái của mình.

Làm thần hộ mệnh cho cô.

Miêu Diệu Diệu bật khóc: “Anh vì em? Nhưng đó là tội bắt cóc, vì sao không dùng khác phương thức khác? Vạn nhất bị tra…”

Cô không dám nghĩ đến.

Thẩm Kiều Ngôn luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc, đừng khóc.”

Anh không thể trói buộc cô 24 giờ, cho nên anh cần phải nghĩ cách, anh không dám tưởng tượng nếu Triệu Quảng thành công sẽ như thế nào.

Bị cưỡиɠ ɠiαи, bị chụp lén, cả đời cô sẽ bị hủy.

Anh không thể trơ mắt nhìn, thậm chí còn nghĩ đến việc gϊếŧ chết Triệu Quảng, nhưng anh nhớ rõ cô còn đang đợi anh về nhà.

Đây là biện pháp tốt nhất.

Không đem sự tình nháo lớn, không bức Triệu Quảng chính miệng nói ra, không dính líu đến nhiều mối quan hệ, chuyện này cuối cùng rất có khả năng từ lớn hóa nhỏ, giống như hành vi bạo lực dâʍ ɭσạи trước đó của hắn, đây không phải kết quả Thẩm Kiều Ngôn muốn.

“Vậy anh đáp ứng em, về sau không được làm loại chuyện này! Bất luận chuyện gì trái pháp luật, anh đều không được làm, anh vĩnh viễn không được rời khỏi em, đáp ứng em.” Miêu Diệu Diệu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, “Em yêu anh, em không muốn anh xảy ra chuyện, em còn muốn cùng anh cả đời ở bên nhau, anh không thể cùng em tách ra.”

Đây là Thẩm Kiều Ngôn lần đầu tiên nghe được Miêu Diệu Diệu chính thức thổ lộ.

“Miêu Miêu… Yêu anh?” Anh có chút ngây người.

Miêu Diệu Diệu ôm anh, ở trong lòng ngực anh nặng nề gật đầu, nước mắt rơi xuống ngực anh, “Em yêu anh, em hy vọng anh có thể sống tốt, em muốn cùng anh ở bên nhau, cho nên anh phải đáp ứng em.”

Thẩm Kiều Ngôn vẫn không hiểu yêu là gì, Thẩm Di yêu mẹ anh, lại đem tất cả khổ sở để lại cho anh, mỗi ngày chửi rủa bà, mẹ anh yêu người đàn ông kia, lại cùng Thẩm Di sinh ra anh, mẹ nói yêu anh, lại lấy bình hoa đập vào người anh.

Cái gọi là yêu của bọn họ, mang cho anh quá nhiều đau khổ.

Chỉ có Miêu Miêu cho anh ấm áp, làm trái tim anh mềm đến rối tinh rối mù.

Miêu Diệu Diệu từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu, trong mắt cô ngấn lệ, sáng lấp lánh, “Mỗi ngày nhìn thấy anh, là chuyện em vui nhất, em thuộc về anh, vậy anh cũng thuộc về em, có được không,về sau không được để em lo lắng?”

“Anh…” Môi Thẩm Kiều Ngôn giật giật, như kiên định đọc lời thề, “Đồng ý với em.”

Đáy mắt cô có một biển sao, vì anh mà lóng lánh.

Nếu đôi măt xinh đẹp này vĩnh viễn có anh, anh không ngại làm bất luận chuyện gì.

Lãng mạn, thiện lương, trung thành, hết thảy đều vì cô.

Để cô cầm đi, đặt ở trong lòng bàn tay, sống hay chết, do cô định đoạt.