Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp mặt: Sinh mệnh ánh sáng 1

Bầu trời thành phố Vân được gột rửa trong xanh, trời vừa mưa to, lúc này người đi đường còn chưa kịp thu lại dù.

Thẩm Kiều Ngôn nhìn những người qua lại vội vàng ngoài cửa sổ, có giọt mưa trên mặt kính, uốn lượn chạy qua đôi lông mày của anh.

Lúc đó, Thẩm Kiều Ngôn 6 tuổi.

Anh xanh xao vàng vọt, tóc lộn xộn, khóe mắt có một vết bầm, trên ngưởi mặc một chiếc sơ mi rộng thùng thình, cơ thể gầy guộc.

Hết mưa rồi, những cơn mưa mùa hạ luôn đến vội vã rồi lại vội đi. .

Căn phòng rất ngột ngạt, im lặng đến chết người, sự trầm mặc khắp nơi làm người ta áp lực không thở nổi.

Thẩm Kiều Ngôn từ bệ cửa sổ đi xuống, khập khiễng đi ra cửa lớn.

Anh thích đến chỗ rừng cây ngồi, anh không có bạn, cây cối chính là bạn của anh.

Buổi chiều, giống như thường lệ.

Thẩm Kiều Ngôn ngồi dưới gốc cây trong tiểu khu, trên vở viết lung tung vật lý cùng toán học, anh cúi đầu tính toán, trời sinh lông mày dày, mũi cao, môi mỏng hơi nhấp, cho dù tuổi còn nhỏ, ăn mặc rách rưới, mái tóc không được chăm chút gần như che hết đôi lông mày, cũng không giấu được vẻ đẹp của anh.

“Anh ơi, em có thể ngồi ở chỗ này không?”

Giọng nói trong trẻo như một tấm vải lụa, thâm nhập vào trái tim anh.

Thẩm Kiều Ngôn theo tiếng nói ngẩng đầu lên, liền thấy một cô gái nhỏ đứng ở trước mặt anh.

Cô mặc một chiếc váy màu trắng, làn váy xoã tung, mái tóc đen nhánh buộc thành hai cái đuôi ngựa, hai bên dùng kẹp tóc màu trắng hình con bướm kẹp lại, gương mặt có thịt, làm người khác muốn véo một phen, nhưng cằm lại nhọn, cái trán no đủ, mũi nhỏ, môi hồng răng trắng, quan trọng nhất đôi mắt to ngập nước, linh khí bức người.

Không biết cô vì sao gọi mình là anh, cũng không biết vì sao cô muốn ngồi xuống, nhưng gọi một tiếng anh, số mệnh đã bắt đầu rồi.

Thẩm Kiều Ngôn ngây ngẩn cả người, bút chì dừng lại ở đầu ngón tay, trong không khí phảng phất ngửi được mùi kẹo.

Cô gái nhỏ đột nhiên mở to mắt, nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, câu chữ rõ ràng tự giới thiệu nói: “Em tên là Miêu Diệu Diệu, xin chào.”

Rất… Đáng yêu.

Ngay cả tên cũng là Miêu Miêu.

Thẩm Kiều Ngôn không dùng lời của một đứa trẻ nói với người khác, mặc cho ai nhìn cũng nói anh quái gở, nhưng lần này lại ngoài ý muốn: “Có thể.”

Anh yên lặng cầm lấy quyển sách quý giá của mình lót ở ghế đá bên cạnh, ghế đá trong tiểu khu rất bẩn, sẽ làm dơ váy cô.

Cô ngồi ở đó nói: “Anh bao nhiêu tuổi?”

“6 tuổi.”

Anh không dám nhìn cô.

Diệu Diệu gật đầu, cao hứng cười nói: “So với em lớn hơn, em năm tuổi… À không, mẹ nói em chưa ăn sinh nhật, anh so với Diệu Diệu lớn hơn, vậy anh chính là anh trai.”

“Anh trai, trên mặt anh bị thương là do có người đánh sao? Anh đau không? Đã đi bệnh viện chưa?” Vì để nhìn rõ anh, Diệu Diệu cũng giống anh đem đầu cúi xuống rất thấp.

Thẩm Kiều Ngôn không biết nói như thế nào, há miệng thở dốc, sau đó lắc đầu: “Không có việc gì.”

Miêu Diệu Diệu nhăn mặt: “Anh chờ em một chút.”

Nháy mắt, cô gái nhỏ đã không thấy tăm hơi.

Thẩm Kiều Ngôn ngốc ngốc ở tại chỗ đợi vài phút, Diệu Diệu vẫn chưa quay lại, anh bắt đầu hoài nghi, cô gái kia có phải chỉ đến nhìn anh cô độc hay không.

Ở thời điểm anh sắp hoàn toàn thất vọng, cô chạy tới, trong tay cầm lọ thuốc mỡ.

Váy màu trắng, khi làn váy giơ lên, rất giống thiên sứ.

Miêu Diệu Diệu đem thuốc bôi lên miệng vết thương của anh, thò lại gần, hơi thở phả lên miệng vết thương trên mặt anh, nhỏ giọng nói: “Đây là thuốc mẹ xoa cho em, không đau.”

Lông mi cô gái nhỏ quét lên mặt anh, ngứa, anh ngửi được mùi sữa bò cùng hỗn hợp trái cây thơm ngọt, ngoài ý muốn không chút nào cảm thấy chán ghét.

“Anh còn đau không?”

Anh theo bản năng nuốt nước miếng: “Không đau.”

Miêu Diệu Diệu cười không ngừng: “Anh có phải chỉ biết dùng hai chữ để nói chuyện không, có thể nói không có việc gì không đau, anh không thể nói được một câu dài sao?”

“Không phải…” Thẩm Kiều Ngôn mở miệng, phát hiện chính mình lại nói hai chữ, nhanh chóng thay đổi: “Anh có thể nói một câu dài.”

Anh chỉ là chưa bao giờ nói những câu dài như vậy, cũng không có người muốn nghe anh nói nhiều.

“Anh ơi~ vở anh viết gì vậy?”

“Vật lý.”

“Vật lý là cái gì?” Cô gái nhỏ ngơ ngác hỏi anh.

Thẩm Kiều Ngôn thật sự không biết trả lời câu hỏi như thế nào, anh nói chắc cô cũng sẽ không hiểu.

Anh nghĩ, vô cùng thẳng thắn nói: “Vật lý, là thứ em không biết.”

Đáng lẽ cô bé nên buồn, nhưng Diệu Diệu khác với những người khác, “Anh trai thật thông minh.”

“Cha em nói con người nhiều thứ không làm được, nếu người khác làm được thì người kia nhất định rất giỏi…” Miêu Diệu Diệu nhớ lại lời cha nói, “Nhất định phải tôn trọng những người đó, bọn họ đều rất lợi hại.”

Tuổi còn nhỏ, nhưng nói chuyện rất rõ ràng.

Miêu Diệu Diệu đồng thời lấy ra một viên kẹo, đưa cho Thẩm Kiều Ngôn: “Cho anh kẹo.”

Trên bao bì có viết kẹo sữa bò.

Thẩm Kiều Ngôn không nhận.

Miêu Diệu Diệu mặc kệ anh không nhận, cầm một viên trực tiếp nhét vào trong miệng anh, “Anh ăn kẹo của Diệu Diệu, về sau chính là bạn tốt của Diệu Diệu~”

Cô sao…

Thẩm Kiều Ngôn cảm giác trong miệng tất cả đều là hương vị ngọt ngào của cô, vết thương trên người giống như không còn đau.

Anh dùng giọng nói nhẹ nhàng khong ai nghe thấy lên tiếng: “Ừ.”

Hai người một người một ngụm ăn kẹo, Miêu Diệu Diệu nói với anh: “Em không thể ở đây quá lâu, em trộm ra ngoài khi bà Trương đang chơi mạt chược, một lát nữa em phải về.”

Thẩm Kiều Ngôn hỏi: “Bà Trương là ai?”

“Chính là… Mẹ em mời đến chăm sóc em.” Diệu Diệu không chờ anh nói lại tiếl tục: “Anh trai, Diệu Diệu còn chưa biết tên anh là gì.”

Anh do dự mà nói ra tên của mình, “Thẩm Kiều Ngôn.”

Cô gái nghiêm túc đọc tên anh từng câu từng chữ: “Thẩm Kiều Ngôn.” Sau đó cười xán lạn, “Em nhớ kỹ rồi, tên của anh rất êm tai.”

Anh trước đây luôn chán ghét tên họ của mình, nó đại diện cho số phận anh không thể thoát ra, giống như xiềng xích.

Lần đầu tiên, ở trong miệng cô, anh mới biết được, hóa ra tên của mình dễ nghe như vậy.

“Anh ơi, mỗi ngày anh đều ở chỗ này viết chữ sao?”

Thẩm Kiều Ngôn nắm bút chì gật đầu.

“Vậy anh dạy Diệu Diệu viết chữ được không? Diệu Diệu cũng muốn học.” Miêu Diệu Diệu mắt trông mong nhìn anh

“Được…” Anh có chút chần chờ.

Miêu Diệu Diệu mới vừa chuyển đến nơi này, cũng không quen biết người nào, anh trai nhỏ cô vừa mới quen đối với cô tốt như vậy, cô hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chặt mặt Thẩm Kiều Ngôn: “Anh trai thật tốt!”

Cả người Thẩm Kiều Ngôn cứng đờ, chưa ai ôm anh như vậy…

Tóc của cô mềm mại, buộc đuôi ngựa rất thấp, trên trán có vài sợi tóc, thoạt nhìn giống như một con thú nhỏ có lông.

Anh sờ tóc cô, mới vừa vươn tay, lại lo lắng tay mình không sạch sẽ, yên lặng thu trở về.

“Anh trai, em phải đi về trước, về sau mỗi buổi chiều em lại tới tìm anh chơi, anh dạy em viết chữ.”

Miêu Diệu Diệu cười tủm tỉm cùng anh vẫy tay, nhảy nhót mà đi ra: “Ngày mai gặp lại ~”

“Ngày mai gặp.”

Anh đáp lại rất nhẹ, cũng không biết cuối cùng cô có nghe thấy hay không.

Cô vừa mới đi, anh cũng bắt đầu chờ mong ngày mai.

Trong túi vẫn còn một viên kẹo, Thẩm Kiều Ngôn không ăn, đem viên kẹp bỏ lại vào túi, viên kẹo nhắc nhở anh, đây không phải mơ, không phải trò đùa dai của thượng đế, cô thật sự tồn tại.

Là sự thật, có một cô gái nhỏ giống như thiên sứ, cho anh thuốc cùng kẹo.



Thật ra, Miêu Diệu Diệu đã quan sát anh vài ngày.

Cái kỳ nghỉ hè này thực nhàm chán.

Mẹ cô rất bận, từ sau khi cha qua đời, hai người chuyển tới Vân thị, vì không có thời gian chăm sóc cô, Miêu Tịnh đã thuê bà Trương tới chiếu cố cô.

Miêu Diệu Diệu không thích bà Trương.

Bà rất hung dữ, không cho cô ra cửa, chỉ cho cô ở nhà xem TV, bởi vì bà sợ đem cô thả ra, nếu xảy ra chuyện gì, sẽ bị trách tội.

Bà Trương thích chơi bài, buổi chiều sau khi dỗ Miêu Diệu Diệu ngủ, lúc sau bà sẽ đi chơi mạt chược.

Diệu Diệu biết nên cố ý giả bộ ngủ, chờ bà ra cửa, cô liền chuồn đi ra ngoài chơi.

Lần đầu tiên cô trốn ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Kiều Ngôn.

Một người… Kỳ quái, nhưng lại rất đẹp trai

Trên mặt anh luôn là có thương tích, đi đường bằng đôi chân què, anh chưa bao giờ cùng mấy đứa trẻ trong tiểu khu nói chuyện, anh chỉ nói chuyện với cây, một mình viết gì đó.

Anh rất cô độc, cô có thể cảm nhận được.

Cái loại cảm giác này như kiểu đồng loại hấp dẫn lẫn nhau, bởi vì cô cũng rất cô độc, cho nên ở một mức độ nào đó cô có thể lý giải tâm tình của anh.

Miêu Diệu Diệu mỗi ngày chuồn ra ngoài, chuyện thứ nhất chính là đi quan sát anh, càng nhìn càng cảm thấy tò mò, càng muốn biết anh tên là gì, có thể chơi cùng cô hay không.

Nhưng Diệu Diệu không dám đi đến gần anh, cô sợ sẽ bị anh đuổi đi.

Anh thoạt nhìn, cũng không phải bộ dáng dễ ở chung.

Cứ nhìn như vậy, nhìn đến ngày thứ bảy, Diệu Diệu rốt cuộc nhịn không được.

Dù sao cô cũng đã quyết định! Mặc kệ anh có bao nhiêu hung dữ, cô đều sẽ ăn vạ.

Hì hì ~