Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp mặt: Sinh mệnh ánh sáng 2

Ngày hôm sau, Miêu Diệu Diệu đúng hẹn, đứng đợi anh ở hốc cây từ sớm.

Hôm nay cô mặc váy màu lam, trên đầu đội một chiếc mũ nhỏ, vừa nhìn thấy anh liền cười.

Anh đi qua.

“Anh trai, chân anh có đau không?”

Thẩm Kiều Ngôn đem chân rụt lại, “Không đau.”

Anh không muốn cho cô thấy bộ dạng mình chật vật.

Miêu Diệu Diệu biết anh nói dối, “Chờ mẹ em về, em bảo mẹ đưa anh đi bệnh viện được không?”

Thẩm Kiều Ngôn sửng sốt, chưa từng có nói với anh như vậy…

Anh lắc đầu: “Anh không cần.”

Nếu để Thẩm Di biết, chỉ càng thêm phiền toái.

Diệu Diệu biết anh không muốn đi bệnh viện, ngược lại nói: “Anh trai, để Diệu Diệu bôi thuốc cho anh.”

“Vì sao lại bôi thuốc cho anh?”

Miêu Diệu Diệu đương nhiên nói: “Bị thương không phải sẽ bôi thuốc sao.”

Thẩm Kiều Ngôn nhấp miệng, anh muốn hỏi, cô vì sao đối với anh tốt như vậy.

Vẫn là thuốc mỡ ngày hôm qua, Miêu Diệu Diệu bôi cho anh, cô gần gũi nhìn anh, nhìn đôi mắt anh run rẩy, nói: “Lông mi anh rất dài, giống như cha của em.”

Cô không thấy được, lỗ tai Thẩm Kiều Ngôn đỏ ửng.

Bôi thuốc xong, Miêu Diệu Diệu lấy ra vở cùng bút nói: “Anh trai, dạy em viết tên của anh đi.”

Thẩm Kiều Ngôn vốn nghĩ dạy cô viết chữ sẽ không khó, kết quả… Dạy mười phút, mới dạy cô được một từ, hơn nữa nét bút còn viết sai.

“Lại viết sai rồi.”

Giọng điệu của Thẩm Kiều Ngôn hơi nặng, Diệu Diệu lập tức liền sẽ dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh.

Anh thở dài, đành phải nắm tay cô, tay cầm bút, dạy cô từng nét bút viết tên của anh.

Cô gái nhỏ không quá thông minh, nhưng… vô cùng đáng yêu.

Miêu Diệu Diệu nhìn bàn tay nhỏ bé của hai người nắm lấy nhau, trong lòng cười trộm, anh trai nhỏ này quả nhiên có chút hung dữ, nhưng cũng không đáng sợ như cô nghĩ, đối với cô tương đối tốt.

Hì hì ~

Thẩm Kiều Ngôn là một người phòng thủ, bởi vì sợ bị tổn thương, theo bản năng dựng lên bức tường, cho nên anh không có bạn, cũng không có người cùng anh chơi.

Nhưng Miêu Diệu Diệu là ngoại lệ.

Liên tiếp vài ngày bọn họ đều hẹn nhau ở dưới hốc cây cổ thụ lớn. .

Miêu Diệu Diệu sẽ cho mang đồ ăn cho anh, là những thứ cô thích, hầu hết đều là đồ ngọt, cô tuy luyến tiếc, nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích, ngoại trừ Thẩm Kiều Ngôn, cô không cho người khác ăn.

Thẩm Kiều Ngôn không ăn đồ ngọt, nhưng cô đưa, anh sẽ ăn.

Anh đáp lễ là một ít giấy gấp.

Thẩm Kiều Ngôn có kỹ năng, đưa cho anh một tờ giấy, anh có thể gấp ra đủ loại đồ vật.

Bọn họ có khi sẽ nói chuyện, có khi Miêu Diệu Diệu cùng anh chơi trò chơi, ngẫu nhiên anh dạy cô viết chữ, nếu anh lấy ra một quyển sách, Diệu Diệu sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh vẽ tranh, không ầm ĩ ồn ào, trạng thái bọn họ ở chung an tĩnh ấm áp, làm chuyện của mình, nhưng vẫn có đối phương tham dự.

Cô vẽ xong, vỗ vỗ Thẩm Kiều Ngôn: “Anh trai, nhìn xem.”

Anh nhìn qua hỏi: “Em vẽ cái gì?”

“Diệu Diệu vẽ anh, đẹp không?”

“…”

Thẩm Kiều Ngôn trầm mặc rất lâu, mới gật đầu, nói: “Đẹp.”

Thật sự không muốn thừa nhận ba sợi lông trên đầu anh là thứ quái quỷ gì.

Quên đi, không nên đả kích cô.

Anh nói đẹp, Miêu Diệu Diệu liền cười, so với ăn kẹo còn ngọt hơn, “Vậy em vẽ thêm một bức khác.”

Vẽ mệt mỏi, Diệu Diệu chống đầu nhỏ nhìn anh: Anh trai, anh lại đang đọc sách gì?” Mỗi lần nhìn một ít, cô xem không hiểu ký hiệu.

“Sách hóa học.”

Lần này Diệu Diệu không hỏi hóa học là cái gì, dù sao hỏi cô cũng không hiểu, cô nói: “Vì sao anh luôn đọc mấy thứ kỳ quái như vậy?”

“Mượn ở thư viện.”

Cách tiểu khu không xa có một thư viện, ông cục gác cửa cùng anh có chút duyên phận, anh cùng ông cụ chơi cờ tướng, ông cục sẽ cho anh mượn sách.

“Anh trai, chúng ta tâm sự đi.”

“Nói cái gì?” Thẩm Kiều Ngôn đóng sách lại, nói.

“Em cùng anh nói về chuyện nhà em, em không phải người nơi này, em mới chuyển đến.” Ngoại trừ Thẩm Kiều Ngôn, Miêu Diệu Diệu căn bản không tìm thấy người có thể cùng cô nói chuyện.

Thẩm Kiều Ngôn biết, cách vách có người mới chuyển đến, bọn họ là hàng xóm.

Cô mang theo một con búp bê vải.

Búp bê ăn mặc như một cô gái, bím tóc dài, đôi mắt to không khác gì Diệu Diệu, trên mặt tươi cười, đường may rất tinh tế, vừa thấy liền biết là đồ thủ công, rất tinh xảo.

Miêu Diệu Diệu đem búp bê cho anh nhìn nói: “Cái này là cha em làm cho em, cha em là siêu nhân, đại anh hùng, cái gì cha em cũng biết, đối với em cũng rất tốt.”

“Em… nhớ cha.”

Cô nói ra những lời này, Thẩm Kiều Ngôn cảm giác được cô rất bi thương, nhưng tay anh trước sau không dám trấn an sờ lên đầu cô, tay anh có thương tích, ở cổ tay có một vết sẹo, vĩnh viễn không biến mất, cho nên không dám đυ.ng vào cô.

“Cha em hiện tại đang ở đâu?”

Diệu Diệu chỉ lên trời, cười nói: “Mẹ nói ở trên trời, em biết, cha em đã chết, sẽ không trở lại.”

“Khổ sở, tại sao lại muốn cười?” Anh hỏi.

Cô vẫn luôn cười, mặc kệ làm cái gì, vĩnh viễn nở nụ cười trên mặt, Thẩm Kiều Ngôn nhìn ra được, cô không hề vui vẻ.

“Cha nói, mỗi người đều là một vì sao cô độc, nếu trong nháy mắt sáng ngời có thể chiếu sáng người khác, đó chính là giá trị của việc tồn tại.” Diệu Diệu gãi đầu, cô còn nhỏ, không thể lý giải những lời này, chỉ đem lời cha nói phục chế lại, “Em cũng không hiểu ý nghĩa là gì, dù sao chỉ cần cười nhiều, người khác nhìn cũng sẽ vui vẻ”

“Hơn nữa mẹ đã rất mệt, không thể lại làm mẹ nhọc lòng, cha em đi rồi, mẹ em mang theo em chuyển nhà, công việc mới của mẹ rất bận rộn, em muốn học viết chữ, đến lúc đó cho mẹ một kinh hỉ.”

Có đôi khi ở trước mặt Miêu Tịnh cô cũng sẽ cảm thấy áp lực, không phải cái gì cũng có thể nói, nhưng ở chỗ Thẩm Kiều Ngôn, cô có thể đem lời trong lòng nói ra.

“Cha em là thần hộ mệnh của em, ông từng nói qua, cả đời sẽ bảo hộ Diệu Diệu, làm công chúa nhỏ của cha.” Cô vuốt bím tóc búp bê vải, “Cha đi rồi, Diệu Diệu không có thần bảo hộ.”

Thẩm Kiều Ngôn mở miệng nói: “Sẽ có thần bảo hộ mới.”

Anh ngước mắt nhìn cô, trong lòng bổ sung thêm một câu chưa nói kia——

Anh sẽ làm thần bảo hộ của em.

“Nếu anh có gì muốn nói, có thể nói cùng Diệu Diệu.”

Thẩm Kiều Ngôn không cùng cô nói cái gì, chuyện quá khứ của anh quá trầm trọng, quá xấu hổ, không đáng để cô biết.

Cô lôi kéo tay Thẩm Kiều Ngôn đặt lên trên mặt, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, nói: “Nếu anh không muốn nói, vậy không nói, dù sao anh cũng là người tốt nhất mà Diệu Diệu từng gặp qua ~ chỉ có anh khen em vẽ đẹp.”

Tức khắc, cả người Thẩm Kiều Ngôn khô nóng, lòng bàn tay nóng rực.

Trước kia hai người còn chưa có làm chuyện ngượng ngùng, Thẩm Kiều Ngôn quả thực tương đối dễ dàng thẹn thùng.

“Ngày mai là sinh nhật em, em sẽ mời anh ăn bánh sinh nhật.” Miêu Diệu Diệu nghiêng đầu hỏi anh, “Chừng nào thì đến sinh nhật anh?”

Thẩm Kiều Ngôn chưa từng quá ăn sinh nhật, nhưng anh biết sinh nhật của mình vào ngày nào: “Tháng một.”

Diệu Diệu đếm trên đầu ngón tay, “Vậy phải chờ sang năm em mới có thể tổ chức sinh nhật cho anh, không sao cả, Diệu Diệu chờ được.”

Một câu chờ, chọc trúng Thẩm Kiều Ngôn.

Rất nhiều năm về sau, Thẩm Kiều Ngôn minh bạch.

Một bức tường cao có thể ngăn cản mọi thương tổn, nhưng lại không có khả năng ngăn cản gió nhẹ, mềm mại cùng đáng yêu của cô.

Sẽ luôn có người bản lĩnh như vậy, nhẹ nhàng mở hàng phòng thủ của bạn, bức tường cao lập tức ầm ầm sụp xuống.