Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp gỡ: Sinh mệnh ánh sáng 3

Vết thương trên mặt Thẩm Kiều Ngôn được Miêu Diệu Diệu mỗi ngày bôi thuốc dần mờ đi, vết thương ở mặt cũng khá hơn nhiều.

Thẩm Di mấy ngày này đều không xuất hiện, có lẽ lại bị bắt.

Anh có một khoảng trống để lấy lại hơi thở của mình.

Vào ngày sinh nhật Diệu Diệu, anh không có gì đặc biệt để tặng cô, duy nhất anh có thể làm là gấp giấy, tạo ra những đồ vật sống động.

Thẩm Kiều Ngôn xin ông cụ ở thư viện một ít giấy màu, dùng gậy gỗ cùng dây thừng tạo ra hình dạng, sau đó lại đem từng tờ giấy đã gấp vào cho đến khi lấp đầy mới thôi.

Một buổi sáng, Thẩm Kiều Ngôn đã gấp rất nhiều hoa hồng.

Cô thấy hẳn sẽ rất vui vẻ? Cô sẽ cười, sẽ ôm lấy anh, sẽ cọ mặt, sẽ nói thật nhiều lời nói, đôi mắt sáng lên, giống như con thú nhỏ… Mềm mại,…

Anh một bên gấp, khóe miệng không tự giác gợi lên.

Khi Thẩm Kiều Ngôn gấp đến con thỏ nhỏ thứ ba, cô gái anh tâm tâm niệm tiệm khóc lóc chạy về phía anh: “Anh trai…”

Khóe mắt cô giàn giụa nước mắt, mũi hồng, miệng nhỏ co rút lại, ủy khuất, tóc cũng rối loạn, chọc người trìu mến.

“Lúc em đến tìm anh, đi ngang qua cầu trượt, em muốn chơi một chút…” Diệu Diệu khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, “Có người không cho em chơi… Còn giật lấy búp bê của em, kéo tóc em…”

Trong tiểu khu sẽ có một ít trò chơi, là để cung cấp cho bọn trẻ con, hiện tại đang nghỉ hè, khu trò chơi có rất nhiều trẻ con, Miêu Diệu Diệu cũng muốn chơi, nhưng cô không quen biết ai, không ai chú ý đến cô, ngược lại còn bị khi dễ.

Cô chỉ vào cái trán, nơi đó đỏ thành một khối, bị trầy da, “Diệu Diệu đau quá… Anh trai, thật sự rất đau, em muốn mẹ…”

Cô khóc lóc nói đau, trong nháy mắt lửa giận Thẩm Kiều Ngôn bùng cháy.

Anh cưỡng chế chính mình thô bạo dọa cô sợ, nói: “Hắn hiện tại còn đó không? Em biết hắn là ai không?”

“Diệu Diệu không quen biết hắn, bọn họ gọi hắn là anh lớn, đầu to.”

Cô không quen biết, cô vừa chuyển đến, nhưng Thẩm Kiều Ngôn biết, trong tiểu khu có một tiểu bá vương, ỷ vào được cha mẹ dung túng, thường xuyên cướp đồ của người khác.

Anh đưa con thỏ nhỏ mới gấp cho Diệu Diệu: “Em hiện tại ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, không cần chạy loạn.”

Nói xong, anh quay đầu chạy đi, không rảnh lo chân mình đang bị thương.

Trong lòng Miêu Diệu Diệu sợ hãi, cô sợ anh Kiều Ngôn cũng bị khi dễ, lại sợ đầu to tới cướp đồ của mình, chỉ ngoan ngoãn được vài phút liền nhịn không được đứng lên chạy theo.

Khi cô chạy vào khu vui chơi, đầu to đang bị Thẩm Kiều Ngôn bóp cổ, toàn thân Thẩm Kiều Ngôn mang theo lệ khí không tương xứng với tuổi, âm trầm u ám.

Hai người mặt đầy máu, mặt mũi bầm dập, trên đầu có một khối to.

Mấy bạn nhỏ đứng ở một bên gào khóc, không có người dám đi lên, chỉ có hai người gan lớn chạy về tìm cha mẹ.

Lúc này Thẩm Kiều Ngôn đã hoàn toàn khác trước, anh tựa như ác quỷ bị chọc giận, một thân sát khí.

“Còn ai khi dễ Miêu Diệu Diệu nữa?” Anh từng câu từng chữ nói ra, tuy là giọng trẻ con, lại mang theo lạnh lùng, giống như dao nhỏ ở trên mặt, bao phủ hơi thở địa ngục.

Một đám bị dọa sợ, bọn họ nào biết Miêu Diệu Diệu là ai, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là vài đứa nhỏ 5 tuổi, ngày thường chơi với nhau rất vui.

“Anh trai…” Diệu Diệu mang theo tiếng khóc nức nở gọi anh, “Em sợ, anh đừng đánh…”

Anh nghe được giọng nói của cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy nước mắt cô rơi đầy mặt, tay kéo tóc đầu to dừng lại, túm cổ áo kéo về phía trước mặt Diệu Diệu: “Cô ấy tên Miêu Diệu Diệu, nói xin lỗi.”

Đầu to không tình nguyện nói: “Miêu, Miêu Diệu Diệu, thực xin lỗi…”

Nói xin lỗi xong, Thẩm Kiều Ngôn buông lỏng tay ra.

Đầu to đã từng bắt nạt anh, ngày thường anh không đánh trả, không phải bởi vì anh không đánh lại mà là một khi mấy đứa nhỏ đó đánh thua sẽ đi tìm cha mẹ, rồi họ sẽ yêu cầu Thẩm Di bồi thường tiền…

Đánh thắng lại thì như thế nào, thứ anh nhận được chỉ là việc bị Thẩm Di đánh mạnh hơn.

Dần dà anh học được cách chịu đựng.

Anh có thể chịu đựng, nhưng hôm nay người bị khi dễ là Miêu Diệu Diệu, tuyệt đối không được.

Trên người Thẩm Kiều Ngôn dính đầy vết bẩn, anh chậm rãi di chuyển bước chân, tận lực không dùng đến cái chân đang đau kia, đi đến trước mặt Miêu Diệu Diệu, đem búp bê vải giơ lên, nói: “Búp bê của em.”

Diệu Diệu gục vào trong lòng ngực anh, gắt gao ôm lấy anh, khóc càng lúc càng lớn, “Anh trai… Anh trai…”

Anh không biết phải dỗ cô như thế nào, cũng không dán ôm cô, sợ làm dơ váy đẹp của cô.

Thẩm Kiều Ngôn thở dài, nói: “En đừng khóc được không? Anh đưa em đi tìm mẹ ăn sinh nhật được không?”

“Muốn đi, đi bệnh viện trước, anh bị thương…”

Cô nắm lấy tay Thẩm Kiều Ngôn, tay cô nho nhỏ, ngón tay cũng ngắn ngủn, lại rất có lực, nắm chặt tay anh, rõ ràng cô khóc đến mặt đều là nước mũi nước mắt, lại rất có trật tự biết phải đi bệnh viện.

Miêu Diệu Diệu nắm tay Thẩm Kiều Ngôn về nhà, cô gái nhỏ vừa khóc vừa kiên định nói: “Diệu Diệu trở về gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ mang anh đi bệnh viện… anh không cần phải sợ.”

Khi về đến nhà, cô nhón chân, tiến đến trên mặt Thẩm Kiều Ngôn, miệng nhỏ hôn lên vết thuơng trên gò má anh, nước mắt tích ở trên môi anh, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh đã bảo vệ Diệu Diệu, hôn sẽ không đau.”

Đó là lần đầu tiên Thẩm Kiều Ngôn không cảm thấy nước mắt là chua xót.

Cũng là lần đầu tiên, anh hiểu rằng nước mắt cô so với mọi vết thương trên người anh càng làm anh đau hơn.



Thẩm Kiều Ngôn nằm ở trên giường bệnh, nghe âm thanh ồn ào bên ngoài không cảm thấy xa lạ, anh quyết định đánh đầu to, đã nghĩ đến sẽ có tình huống như vậy.

“Con trai tôi hiện tại bị đánh vỡ đầu chảy máu, tất cả là do con gái cô, cô nói cô không trả tiền thuốc…”

Cha đầu to còn chưa nói xong, Miêu Tịnh đã cắt lời: “Tiền thuốc một xu tôi cũng không trả, lại không phải con gái tôi đánh, ngược lại là anh, phải trả tiền cho tôi, trên trán con gái tôi có thương tích, nếu anh không bồi thường tiền, tôi trực tiếp gọi cảnh sát, mặc kệ anh chạy đi đâu, đều được, Miêu Tinh tôi bồi anh.”

Cha đầu to chưa từng thấy qua người phụ nữ hung hãn như vậy, lại nhìn người ta một thân hàng hiệu, xác nhận không thiếu tiền, ông ta lập tức tức xoay chuyển: “Tôi không thèm chấp nhặt với loại phụ nữ như cô, không tôi lại mang tiếng khi dễ quả phụ, tôi đi tìm Thẩm Di, dù sao cũng là còn trai hắn làm con trai tôi bị thương.”

Miêu Tịnh không quen biết Thẩm Di, cho nên không quan tâm, xua xua tay: “Nhanh cút đi, chờ bà đây lấy được giấy khám lại tới tìm anh.”

Người bắt nạt là kẻ yếu, Miêu Tịnh biết rõ đạo lý này, bà càng tàn nhẫn, những người đó ngược lại sẽ không dám khinh nhục bà, một mình bà mang theo con gái chỉ có thể buộc ép mình phải cường hãn.

Trong phòng bệnh Thẩm Kiều Ngôn nghe thấy được ông ta muốn đi tìm Thẩm Di.

Đôi lông mày nhíu chặt lại nhìn Diệu Diệu nằm ở trên đùi anh ngủ, mới nới lỏng.

Mặc kệ như thế nào, anh cũng không hối hận.

Không ai có thể khi dễ cô, anh lại càng không thể trơ mắt nhìn cô bị khi dễ.

Đã nói, phải làm thần bảo hộ của cô.

Miêu Tịnh đẩy cửa phòng bệnh đi vào, thấy trên mặt hai đứa nhỏ đều có vết thương, trong lòng không khỏi đau xót.

Bà đi qua, ngồi ở mép giường nói: “Bạn nhỏ, dì muốn cảm ơn cháu, cảm ơn đã chiếu cố Diệu Diệu…”

Miêu Diệu Diệu bị âm thanh Miêu Tịnh nói chuyện đánh thức, xoa đôi mắt, nhìn thấy Thẩm Kiều Ngôn và mẹ, cô không còn sợ hãi, cười hô: “Mẹ ~”

Miêu Tịnh lau nước miếng cho con gái, nói: “Bảo bối, trán còn đau không?”

Lúc đó bà mới biết người mà bà mời đến chăm sóc con gái không có trách nhiệm, làm con gái bà bị người ta đánh thành như vậy.

Miêu Diệu Diệu lắc đầu, phản bác đi qua ôm lấy Thẩm Kiều Ngôn hỏi: “Anh còn đau không?”

“Anh không có việc gì.”

Diệu Diệu quả nhiên cười càng ngọt, cùng mẹ nói: “Mẹ, anh ấy là anh Kiều Ngôn của Diệu Diệu, gọi là Thẩm Kiều Ngôn, ở đối diện nhà chúng ta, cùng chúng ta là hàng xóm.”

Miêu Tịnh vừa nghe nhà đối diện, ngược lại ngơ ngẩn, biểu tình không còn nhẹ nhàng như vừa rồi.

Trước khi dọn đến, một người sống trong tiểu khu còn khuyên bà tốt nhất không nên mua nhà ở tầng này, nói nhà bên cạnh thường xuyên đánh trẻ nhỏ…

Lúc ấy bà không tin.

“Được, mẹ biết rồi, con đừng trèo lên người anh, sẽ rất nặng.” Miêu Tịnh đem con gái ôm xuống giường, “Mẹ đi lấy thuốc cho con, sau đó mang các con đi ra ngoài ăn cơm, tổ chức sinh nhật cho con, trước tiên con ở đây với anh.”