Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp mặt: Sinh mệng ánh sáng 4

Miêu Tịnh lấy thuốc cho hai đứa nhỏ, làm thủ tục xuất viện, dẫn hai đưa đi ra ngoài ăn, ăn bánh sinh nhật, và mua nhiều món đồ chơi cho con gái.

Chờ đến khi trở lại Lục Lâm Tử Uyển, trời đã sắp tối rồi.

Hôm nay gió to, lá cây bị gió cuốn bay lên bầu trời, xoay vòng, lại rơi xuống dưới, lá cây màu xanh lục chuyển động, bay tán loạn.

“Bảo bối có vui không?” Miêu Tịnh hỏi.

Diệu Diệu vội vàng hôn lên mặt mẹ mình: “Rất vui, cảm ơn mẹ.”

Miêu Tịnh sợ sự việc hôm nay sẽ để lại bóng ma trong lòng con gái, bà xoa mặt con gái, lại hỏi Thẩm Kiều Ngôn: “Kiều Ngôn có vui không?”

Thẩm Kiều Ngôn không nói mình có vui vẻ hay không, chỉ nói: “Cảm ơn dì.”

Trong ánh mắt anh cuối cùng cũng có nhiều thêm một chút ánh sáng, giống như ngôi sao duy nhất trên bầu trời đêm, bởi vì hiếm thấy, cho nên phá lệ sáng ngời, phá lệ đẹp.

Mà tia sáng kia, sau khi nhìn thấy Thẩm Di, nháy mắt dập tắt.

Thẩm Di đang ngồi ở cầu thang tầng hai, trên cầu thang có một chai rượu rỗng, ông ta lại uống say, say khướt.

Miêu Tịnh cũng nhìn thấy ông ta, đang muốn gọi ông ta đứng lên, ông ta không nói hai lời đem Thẩm Kiều Ngôn túm lại, hung ác nói: “Súc sinh! Hôm nay lại cùng người ta đánh nhau? Lão tử mấy ngày không đánh mày nên mày muốn làm lão tử thêm phiền toái đúng không!”

Món đồ chơi rơi trên mặt đất, Thẩm Kiều Ngôn không hé răng, Diệu Diệu bị dọa khóc, tránh ở phía sau lưng mẹ: “Anh trai.”

Miêu Tịnh nhíu mày: “Thẩm tiên sinh đúng không? Anh có chuyện…”

“Lão tử dạy con không đến lượt cô lên tiếng! Đồ đàn bà hôi hám, cút đi.”

Thẩm Di mắng xong, sau đó xách theo Thẩm Kiều Ngôn, “Phanh” một tiếng cửa bị khóa lại, đem hai mẹ con Miêu gia ngăn cản bên ngoài.

Trước khi cửa bị đóng lại, Thẩm Kiều Ngôn liếc nhìn Miêu Diệu Diệu một cái, nhìn thấy cô co rút trong lòng ngực Miêu Tịnh.

Anh hôm nay còn chưa kịp cùng cô nói sinh nhật vui vẻ.

Thẩm Kiều Ngôn vô lực nhắm mắt lại, cảm giác bản thân bị nặng nề ném xuống đất, giống như cành cây cứng ngắc, đau đớn tức khắc truyền khắp cơ thể anh.

“Con hoang! Đồ đê tiện, làm hại lão tử tốn tiền!” Thẩm Di dùng một chân đá Thẩm Kiều Ngôn, “Cùng mẹ mày giống hệt nhau, chỉ biết tiêu tiền của lão tử.”

Ngay cả cha ruột cũng gọi anh là con hoang, người khác sao có thể không dùng cái tên này để chà đạp anh.

Sau khi xảy ra chuyện, Thẩm Di liền dẫn anh đi làm xét nghiệm ADN, kết quả bọn họ có quan hệ huyết thống, nhưng dù vậy, ở trong lòng cha anh, anh vẫn là một đứa dơ bẩn, hạ tiện, không xứng sống ở trên thế giới này.

Có đôi khi Thẩm Kiều Ngôn cũng nghĩ, nếu Thẩm Di không phải cha ruột của anh thì tốt rồi, anh căm hận Thẩm Di, bởi vì hai chữ cha ruột này, mà càng thêm mãnh liệt.

Thẩm Kiều Ngôn sẽ không kêu đau đớn, kêu cũng không ai để ý đến anh, bên môi anh tràn ra một tiếng cười lạnh, nói: “Đến người phụ nữ hạ tiện còn coi thường ông, muốn cùng người đàn ông khác bỏ trốn, ông nói xem ông có phải kẻ vô dụng hay không?”

Lời nói không thể nghi ngờ là chọc giận, Thẩm Di hận nhất người khác nói ông ta vô dụng, mà ông ta quả thực là kẻ vô dụng, cũng chỉ dám động thủ với con trai mình, chỉ dám ở trên người một đứa nhỏ vài tuổi xả giận, không phải vô dụng thì còn là cái gì?

Thẩm Di giơ tay lên, dùng mười phần sức hướng về phía Thẩm Kiều Ngôn, một cái tát đánh vào trên mặt anh, cơ thể đứa nhỏ yếu ớt sao có thể chịu được sức mạnh của người đàn ông trưởng thành, cơ thể anh trực tiếp ngã xuống, đầu đập vào ghế, phát ra một tiếng vang lớn.

Máu chảy ra, một màu đỏ sẫm nhuộm dần cơ thể anh.

Thẩm Kiều Ngôn mở mắt, lỗ tai một trận ù ù, trước mắt là gương mặt dữ tợn của Thẩm Di, ông ta bóp chặt cổ anh, không cho anh phát ra âm thanh, anh thấy miệng ông ta mấp máy, nhưng không nghe thấy được, anh đoán đại khái đang nói hai từ con hoang.

Anh biết, Thẩm Di đã nghĩ tới việc muốn gϊếŧ anh, mỗi lần bóp chặt cổ anh, nhưng đến cuối cùng, Thẩm Di đều sẽ buông tay ra, bỗng nhiên ôm anh khóc lóc thảm thiết, có rất nhiều lần anh chết đi sống lại.

Nếu cứ chết đi như vậy, xong hết mọi chuyện, cũng không tồi, Thẩm Kiều Ngôn nghĩ không sao cả.

Chỉ là… Anh tiếc, món quà chuẩn bị còn chưa đưa cho cô, vừa rồi ở trên bàn cơm, vì sao lại ngượng ngùng không dám nói chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Bởi vì hít thở không thông cùng sợ hãi đối mặt với cái chết, mắt anh từ từ giãn ra, anh yên lặng nhìn Thẩm Di, nhìn gương mặt đáng sợ của cha mình, cảm giác không khí trong phổi đang cạn dần, đại não thiếu oxy, tư duy trống rỗng…

Ngoài cửa.

Miêu Tịnh đập cửa hai lần không ai trả lời, liền biết tình huống không tốt, bà hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng lời người kia nói là sự thật.

Bà gọi cảnh sát trước, lại gọi xe cứu thương, nhưng mỗi một giây tim bà lại trùng xuống, một người đàn ông trưởng thành muốn gϊếŧ một đứa nhỏ quá dễ dàng, thời gian căn bản không đủ để gọi cảnh sát.

“Mẹ, người kia là cha của anh sao? Ông ấy rất đáng sợ… Không giống cha của Diệu Diệu.” Diệu Diệu nắm lấy quần áo của mẹ, nước mắt lưng tròng hỏi.

“Bảo bối đừng sợ.” Miêu Tịnh trấn an sờ đầu con gái, tâm loạn như ma.

Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Phanh” vang lớn, có thứ gì đó bị đổ.

Trong lòng Miêu Tịnh nhảy dựng, bà có dự cảm không tốt.

“Diệu Diệu, lùi lại.”

Miêu Tịnh kêu con gái đứng ở xa, cũng không biết một người phụ nữ như bà lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, dùng cơ thể đạp cửa, dùng sức đạp vài cái, cửa Thẩm gia đổ ầm xuống đất.

Thẩm Kiều Ngôn vẫn không nhúc nhích nằm ở trên thảm, cổ đang bị Thẩm Di bóp chặt, trên đầu chảy rất nhiều máu.

Một người lớn như Miêu Tịnh nhìn còn cảm thấy ghê người, huống chi đứa nhỏ như Diệu Diệu.

Miêu Diệu Diệu thấy anh Kiều Ngôn của mình thành như vậy, khóc lóc hét lớn, bị dọa trực tiếp hôn mê bất tỉnh.



Đầu to không lưu lại bóng ma trong lòng Miêu Diệu Diệu, nhưng hình ảnh Thẩm Kiều Ngôn ngã ở trong vũng máu, xem như để lại bóng ma thật sâu cho Diệu Diệu.

Miêu Diệu Diệu ôm cổ mẹ, muốn nhìn lại không dám nhìn Thẩm Kiều Ngôn nằm trên giường bệnh truyền dịch, nói: “Anh trai còn sống không mẹ?”

“Còn sống.”

Miêu Tịnh nhớ tới bác sĩ lời nói, đứa nhỏ này trên người có rất nhiều vết thương cũ, hôm nay thiếu chút nữa bị đánh cho điếc tai… Còn có chân, nếu tiếp tục đánh tiếp, sớm muộn gì cũng tàn tật.

Bà đi tìm người bạn kia hỏi qua, đem chuyện nhà họ Thẩm nghe hết một lần.

“Bảo bối, hiện tại đi ngủ được không? Đã 11 giờ, con hôm nay còn chưa ngủ một chút nào.”

Mí mắt Diệu Diệu đánh nhau vẫn lắc đầu, “Không, Diệu Diệu không cần ngủ.”

Cô chưa nhìn thấy cha mình lần cuối, cô sợ hãi nếu mình nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, sẽ không được gặp lại Thẩm Kiều Ngôn.

“Mẹ.” Miêu Diệu Diệu giỏ giọng nói: “Anh trai về sau có thể ở nhà chúng ta không?”

“Cha của anh đánh anh ấy, anh ấy ở trong căn nhà đó sống không tốt, nhà của chúng ta có phòng trống, con muốn cho anh trai ở, có được không?” Diệu Diệu thấp thỏm nói với Miêu Tịnh, “Ở chỗ này anh ấy là người bạn duy nhất của con, anh ấy rất tốt với Diệu Diệu.”

Nhưng chuyện này không phải nói bằng mồm là được, Thẩm Di rất phiền toái, ông ta không chỉ nghiện ma túy mà còn không có nghề nghiệp, có thể sẽ giở trò đồϊ ҍạϊ với mẹ con hai người, hơn nữa bọn họ cũng chẳng quen biết nhau, trong một khu láng giềng dễ đàm tiếu.

Bà là quả phụ, có một số lời đàm tiếu rất đả thương người.

Miêu Tịnh không thể đáp ứng, bà có những suy tính của một người mẹ.

“Cha thường nói không phải tất cả mọi người đều may mắn, nếu chúng ta gặp người bất hạnh, nhất định phải tốt với họ gấp bội.”

Miêu Tịnh ngẩn ra.

Người đàn đó ở đây, chắc chắn sẽ giúp.

Cô quá nhớ chồng mình, nếu không phải vì quá nhớ cũng sẽ không chuyển đi.

Nơi đó mọi chỗ đều có bóng dáng của ông, là nơi chứng minh cho tình yêu của bọn họ.

Miêu Tịnh kìm nước mắt, nói: “Bảo bối nói rất đúng.”

Miêu Diệu Diệu nhận thấy Thẩm Kiều Ngôn tỉnh, vỗ tay mẹ: “Anh trai giống như đã tỉnh, mẹ mau thả con xuống giống.”

Thật ra anh đã sớm tỉnh, vẫn luôn nhắm mắt nghe hai mẹ con họ nói chuyện, họ nói, anh đều nghe được.

Câu đầu tiên anh nhìn Miêu Tịnh, nói: “Tiền thuốc men… Có thể chờ cháu trưởng thành rồi trả lại cho dì được không?”

Miêu Tịnh đau lòng anh hiểu chuyện: “Tiền thuốc men cháu không cần lo lắng, dì cũng không thiếu tiền.”

“Cảm ơn.” Anh chịu đựng đau đớn miễn cưỡng ngồi dậy, cúi người về phía Miêu Tịnh.

“Mau nằm xuống đi.” Miêu Tịnh đặt con gái xuống, lại nhìn con gái nói: “Diệu Diệu, ở chỗ này chăm sóc cho anh, mẹ đi mua chút cháo, con đừng nhảy nhót lung tung, anh trai cần phải nghỉ ngơi.”

“Con biết rồi ạ.”

Tiếng chuông 0 giờ sắp điểm.

Miêu Diệu Diệu đứng ở bên giường bệnh, “Anh trai…”

“Sinh nhật vui vẻ.” Thẩm Kiều Ngôn lấy hết can đảm cầm tay cô.

Hiện tại còn chưa qua 0 giờ, vẫn không tính là quá trễ.

May mắn, anh còn có cơ hội cùng cô nói sinh nhật vui vẻ.

Màn kịch nhỏ:

Nhũ danh của con trai là Trà Trà, con gái kêu Đường Đường, bởi vì Miêu Diệu Diệu thích ăn kẹo cùng uống trà sữa.

Hôm nay, một nhà bốn người đi dạo trong siêu thị.

Thẩm Kiều Ngôn nhìn cha mẹ khác đều đem con đặt trong xe đẩy, cảm thấy rất thú vị.

Vì vậy anh liền đem con gái đặt vào trong xe đẩy.

Miêu Diệu Diệu cho rằng giây tiếp theo người đi vào là con trai mình, ai ngờ Thẩm Kiều Ngôn lại kéo một cái xe đẩy khác, đem cô ôm vào.

“Cha đẩy mẹ, con đẩy em gái, không được để em gái ngã, có thể hoàn thành hay không?” Thẩm Kiều Ngôn nhìn con trai nói.

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Bộ dáng Trà Trà nghiêm túc giống hệt cha.

Con trai đẩy con gái đi rồi, Thẩm Kiều Ngôn nói: “Miêu Miêu, ngồi ngay ngắn.”

“Anh trai, em đã 30 tuổi rồi, không còn là bạn nhỏ nữa.” Miêu Diệu Diệu bất đắc dĩ nói.

Thẩm Kiều Ngôn sờ đầu Miêu Diệu Diệu: “Gọi anh một tiếng anh trai, vĩnh viễn là bạn nhỏ của anh.”

Thẩm Kiều Ngôn sau khi làm cha ấu trĩ hơn rất nhiều ~