Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp mặt: Sinh mệnh ánh sáng 5

Sau khi Thẩm Kiều Ngôn nằm viện, Miêu Diệu Diệu chỉ cần rời khỏi bệnh viện liền bắt đầu khóc, không nhìn thấy Thẩm Kiều Ngôn cô liền khóc, Miêu Tịnh đuổi việc bà Trương, không có ai ở nhà chăm sóc cô, cô đơn giản ở lại bệnh viện, chỉ thỉnh thoảng về nhà tắm rửa thay vài bộ quần áo.

Miêu Diệu Diệu ngủ ở trên giường bệnh Thẩm Kiều Ngôn, hai bạn nhỏ, một giường bệnh là quá đủ.

Ở bệnh viện một tháng, một số vết thương trên mặt Thẩm Kiều Ngôn vẫn chưa hết.

Cô gái nhỏ nhìn thấy anh liền muốn khóc, cô mím môi, trong mắt hàm chứa nước mắt nói: “Anh trai, anh ngàn vạn lần không được chết, Diệu Diệu không muốn anh chết, không nghĩ muốn anh biến mất giống như cha.”

Thẩm Kiều Ngôn không phải chưa từng ý nghĩ tự sát, thời điểm anh mở mắt thấy mình ở bệnh viện còn tự hỏi tại sao mình chưa chết.

Nhưng ý niệm này, sau câu nói của cô liền biến mất.

“Anh sẽ không chết, đừng khóc.”

Diệu Diệu lau mặt, con mắt sáng ngời nhìn Thẩm Kiều Ngôn nói: “Diệu Diệu không khóc, anh trai, anh có phải còn rất đau hay không? Anh cảm thấy hôn sẽ tốt lên không? Mỗi lần em bị thương, mẹ đều hôn, sẽ không đau.”

Không đợi Thẩm Kiều Ngôn trả lời, Miêu Diệu Diệu tự nhủ: “Em cảm thấy hôn tương đối có hiệu quả.”

Sau đó cô lôi kéo tay anh rồi hôn lên.

Thẩm Kiều Ngôn chỉ cảm thấy tay trở nên nóng bỏng, như bị lửa đốt.

“Tay của anh… Không đau.” Nửa người anh cứng đờ.

Diệu Diệu chỉ có thể nhìn thấy vết thương trên tay cùng với trên mặt anh, cô ngồi ngay ngắn, hôn lên khuôn mặt bị thương của Thẩm Kiều Ngôn, nhìn thấy vết sẹo trên khóe miệng anh, cô liền hạ môi xuống.

Thẩm Kiều Ngôn cả người cứng đờ, đầu óc nổ tung, anh cái gì cũng không biết, chỉ cảm thấy cô thơm quá… Rất mềm… Còn, còn ngọt ngào.

Anh hắng giọng, nói: “Về sau không được hôn những người khác như vậy.”

“Ồ.”

Diệu Diệu ngoan ngoãn gật đầu.

Cô nghĩ thầm, cô sẽ không tùy tiện đối xử với người khác như vậy, có thể được cô hôn, cũng chỉ có người cô thích.

“Bạn nhỏ, rút kim.” Y tá bưng bàn điều trị đi vào phòng bệnh.

Thẩm Kiều Ngôn dưỡng nhiều ngày như vậy, cũng thêm một chút thịt, không còn xanh xao vàng vọt, gầy gộc nữa, nhưng ngũ quan tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, môi hồng răng trắng, mỗi khi y tá nhìn đều cảm thán, con nhà ai lại đẹp như vậy, con trai đẹp trai lạnh lùng, con gái mềm mại đáng yêu, có thể so với kim đồng ngọc nữ.

“Chị ơi, chị thật lợi hại.” Miêu Diệu Diệu ở bên cạnh nhìn ý tá nhanh nhẹn rút kim cầm máu ra, thập phần sùng bái,“Em về sau cũng muốn bôi thuốc cho anh trai.”

Bác sĩ cùng y tá mỗi ngày tới kiểm tra phòng, Miêu Diệu Diệu miệng ngọt, theo chân bọn họ nói chuyện, ai cũng thích trêu chọc cô.

Miệng cô ngọt, Thẩm Kiều Ngôn là hũ nút, đa số đều là Diệu Diệu nói, anh nghe.

Y tá nhéo má cô, có chút luyến tiếc nói: “Ngày mai anh trai của em có thể xuất viện, em không được quên chị nha, chị đi trực ban trước, có việc thì rung chuông gọi chị.”

Miêu Diệu Diệu có thể dỗ ngọt mọi người: “Diệu Diệu sẽ nhớ chị, chị đi làm đi.”

Y tá tan chảy, đem toàn bộ kẹo trong túi đưa cho Miêu Diệu Diệu, sau đó đóng cửa lại giúp hai người họ.

Giấy gói kẹo bị kẹt, Diệu Diệu như thế nào cũng không xé ra được, Thẩm Kiều Ngôn tiếp nhận kẹo trong tay cô, xé mở, nói: “Há mồm.”

Miêu Diệu Diệu ngoan ngoãn há mồm chờ đợi.

Ngậm kẹo, Diệu Diệu ở trong túi lục vài cái, móc ra một cái chìa khóa, còn có con búp bê vải, mặc quần áo nam, khuôn mặt lạnh lùng, giống hệt Thẩm Kiều Ngôn.

“Anh, mẹ nói em đưa nó cho anh. Sau khi xuất viện, anh có thể tới nhà em ở. Còn có búp bê, là em cùng mẹ làm, một đôi với Diệu Diệu.”

Thẩm Kiều Ngôn tiếp nhận chìa khóa cùng búp bê, gắt gao nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

Chìa khóa đại diện cho một ngôi nhà.

Cô đưa cuốn truyện cổ tích cho Thẩm Kiều Ngôn, lại đem cuốn sách thế giới địa lý trong tay Thẩm Kiều Ngôn rút ra, nói: “Anh đọc truyện cổ tích cho em.”

Thẩm Kiều Ngôn đánh dấu trang sách, cầm lấy cuốn truyện cổ tích đọc cho cô, chọn câu chuyện tương đối ấm áp, đọc cho Diệu Diệu nghe.

So với mẹ, cô thích anh đọc sách cho mình hơn, giọng anh đọc nghe rất hay.

Tiếng hít thở của Diệu Diệu trở nên lâu dài, khi anh đọc xong câu cuối cùng, cô đã ngủ rồi.

Thẩm Kiều Ngôn khép lại cuốn sách nghiêng đầu nhìn cô, vết thương trên trán đã hoàn toàn lành lặn, không để lại sẹo, da thịt trơn bóng so với quả vải khô lột vỏ còn trắng hơn, đôi mắt mỹ lệ, môi hồng khẽ nhếch còn ngậm kẹo mυ"ŧ, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, nằm ở trong chăn đáng yêu, xinh đẹp như một con búp bê sứ.

Anh tắt đèn trong phòng bệnh, trong bóng đêm tới gần hơi thở của cô, nhẹ nhàng đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô: “Ngủ ngon.”



Sau khi Thẩm Kiều Ngôn đến Miêu gia, Miêu Tịnh phát hiện Thẩm Kiều Ngôn rất thông minh, những cuốn sách anh đọc căn bản ở tầm tuổi ấy sẽ đọc không hiểu, anh còn biết nhiều thứ hơn so với những đứa trẻ con khác, thậm chí đọc sách giáo khoa không phải tiểu học mà là trung học cơ sở.

Anh đọc không chỉ hiểu mà còn làm được.

Miêu Tịnh nhìn thấy anh đem chiếc xe ô tô đồ chơi tháo thành nhiều linh kiện, lúc sau lại lắp ráp, kỳ lạ sau đó chiếc ô tô đó vẫn có thể chơi.

Thẩm Di căn bản không cho anh đi học một ngày nào, tất cả kiến thức của anh đều dựa vào việc mượn sách ở thư viện.

Thiên tài không thể nghi ngờ.

Miêu Tịnh sẽ không chôn cất anh, bà tìm cho anh một trường học.

Sau kỳ nghỉ hè, sáng sớm, Thẩm Kiều Ngôn xách hai chiếc cặp sách nắm tay Diệu Diệu đi học, còn Miêu Tịnh vô cùng yên tâm đi làm.

Sau giờ học, Thẩm Kiều Ngôn cũng cầm hai cái cặp sách dắt Miêu Diệu Diệu về nhà.

Miêu Diệu Diệu không thích làm bài tập, vì vậy luôn cố tình ở bên ngoài nhiều hơn một chút, bằng không về nhà lại phải làm bài tập.

Khi đi ngang qua khu chơi trò chơi, liền không chịu đi.

“Diệu Diệu đã lâu không chơi xích đu.” Miêu Diệu Diệu ngồi vào xích đu nói: “Trước kia em ngã xuống, cha đều đỡ em, nhưng khi cha không ở, em không dám đu.”

Cô nhìn Thẩm Kiều Ngôn, trong ánh mắt có khát vọng: “Anh trai có thể đẩy Diệu Diệu không? Anh đẩy em sẽ không sợ.”

Thẩm Kiều Ngôn đứng ở sau lưng cô, tay giữ sợi dây thừng, chậm rãi đẩy, qua lại vài lần, xích đu bắt đầu đung đưa.

“Thật cao!” Miêu Diệu Diệu cười to.

Xích đu càng lúc càng cao, trái tim cô đập thình thịch, nhưng một chút cũng không sợ hãi, cô biết Thẩm Kiều Ngôn ở sau lưng cô, một cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có.

Cô tin tưởng anh Kiều Ngôn nhất định sẽ không để cô ngã xuống.

“Sau khi quen anh mỗi ngày đều rất vui vẻ!” Cô gái nhỏ cười, có thể nghe ra cô thật sự vui vẻ.

Anh đem biên độ đưa đẩy khống chế trong phạm vi, bảo hộ cô, ra sức đẩy xích đu, chờ Miêu Diệu Diệu chơi đủ rồi, áo Thẩm Kiều Ngôn cũng đã mướt mồ hôi.

Diệu Diệu từ trên xích đu đi xuống, mặt đầy mồ hôi, Thẩm Kiều Ngôn sợ cô trúng gió sẽ bị cảm lạnh, nói: “Trở về đi, dì rất nhanh sẽ về.”

“Không muốn.” Miêu Diệu Diệu lắc đầu, dùng thủ đoạn quen thuộc, ôm anh làm nũng nói: “Chơi thêm một lúc nữa được không.”

Thẩm Kiều Ngôn đẩy cô ra: “Trên người anh rất dơ.”

Miêu Diệu Diệu chu cái miệng nhỏ nghiêm túc nói: “Về sau anh không cần nói như vậy, anh không dơ, anh là anh trai tốt nhất của Diệu Diệu, người khác nói anh không cần nghe, Diệu Diệu sẽ khen anh.”

Tất cả sự tự tin của Thẩm Kiều Ngôn đều là Miêu Diệu Diệu cho, so với Miêu Diệu Diệu, anh vừa thấp kém lại vừa hãnh diện, điều này gây ra mâu thuẫn cho anh.

Cũng tạo nên tính cách kỳ quái của anh.

Cuối cùng, anh gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Được.”

“Anh cùng chơi với em.”

Miêu Diệu Diệu lôi kéo anh đi bụi cỏ dày đặc trong tiểu khu, đây là căn cứ địa bí mật của bọn họ.

“Meo” một tiếng, một thân ảnh nho nhỏ từ trong bụi cây chậm rãi bước ra, đi chậm cực kỳ, hình như là một con mèo nhỏ chưa được cai sữa.

Toàn thân lông trắng như tuyết, bởi vì không được chăm sóc mà trở nên bẩn thỉu, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tư thế trời sinh cao quý, ưu nhã, đôi mắt to tròn, sáng ngời, rõ ràng rất gầy, nhưng bộ lông vẫn rất mịn màng.

Con mèo cọ vào bàn chân cô gái nhỏ: “Meo~ meo ~”

Miêu Diệu Diệu ngồi xổm xuống sờ nó.

Thẩm Kiều Ngôn nhìn con mèo, rồi lại nhìn cô, anh biết cô trông giống con động vật nhỏ nào rồi.

Cô giống mèo.

Thẩm Kiều Ngôn cũng ngồi xổm xuống, sờ đầu Miêu Diệu Diệu.

Cứ như vậy, Diệu Diệu vuốt mèo con, Thẩm Kiều Ngôn vuốt Diệu Diệu, hai người đều tìm được lạc thú.

Mèo con được sờ đến cao hứng nheo mắt lại, cái đuôi nhỏ phe phẩy, Diệu Diệu cao hứng cũng sẽ sẽ vặn vẹo cơ thể nhảy nhót, nếu cô có đuôi, hẳn cũng sẽ vẫy theo.

Quả thực rất dễ thương.

Mèo nhỏ liếʍ ngón tay cô, Diệu Diệu bị liếʍ đến phát ngứa, cười nói: “Mẹ không thích chó mèo, không cho em nuôi, nhưng chúng nó rất đáng yêu, em rất muốn nuôi chúng.”

“Đặt tên cho nó là gì mới tốt đây? Pudding? Không được không được…”

Miêu Diệu Diệu một vuốt lông mèo một bên lầu bầu nói, suy nghĩ rất nhiều cái tên, lại bị cô gạch bỏ.

“Miêu Miêu.” Thẩm Kiều Ngôn bỗng nhiên nói.

Miêu Diệu Diệu quay đầu lại nhìn anh: “Gọi nó là Miêu Miêu sao?”

“Không phải nó.” Trên mặt Thẩm Kiều Ngôn cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười phù hợp với lứa tuổi, mái tóc lộn xộn được tỉa thành tóc ngắn, khi cúi đầu ôn nhu như bức tranh, “Gọi em là Miêu Miêu.”

Diệu Diệu thấy anh tươi cười thì sửng sốt, sau đó cũng cười, đây là lần đầu tiên anh cười với cô! Anh cười lên trông càng đẹp mắt.

Cô gái nhỏ ánh mắt lấp lánh chỉ vào con mèo, nói: “Vậy gọi nó là gì?”

Thẩm Kiều Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh mặt trời ngả về phía Tây, “Gọi… Mặt trời nhỏ.”

Những đám mây đỏ rựa cháy khắp vầu trời, mặt trời lặn ngày mai sẽ mọc như thường, u ám lãnh lẽo vĩnh viễn không thể ngăn cản ánh nắng ấm áp.

Từ đây, anh có thêm một thiên sứ nhỏ, mà xô có thêm một thần bảo hộ.