Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp mặt: Sinh mệnh ánh sáng 6

Thẩm Kiều Ngôn đã lâu không nhìn thấy Thẩm Di, nghe nói ông ta vào tù, bị kết án một năm.

Một năm sau ông ta được thả ra, sau đó lại bị kết án hoặc giam giữ vì nhiều tội danh như ăn cắp, cướp bóc, ẩu đả, sử dụng ma túy,...cứ như vậy không ngừng ở trong tù.

Anh sống ở Miêu gia an ổn một đoạn thời gian.

Vừa mới bắt đầu còn có chút không quen thuộc, qua hai năm, đến tuổi học tiểu học, Thẩm Kiều Ngôn cũng chậm rãi bộc lộ tính cách khác thường của mình.

Mỗi ngày Thẩm Kiều Ngôn đưa Miêu Diệu Diệu đi học, Miêu Tịnh không cần làm rất nhiều việc.

Ví dụ như không cần giám sát làm bài tập, không cần thu đồ chơi cùng đồ ăn vặt của con gái, không cần đón đưa cô đi học, thậm chí Miêu Diệu Diệu học lớp nghệ thuật của không cần bà đưa đón.

Hầu hết mọi việc của Miêu Diệu Diệu đều do Thẩm Kiều Ngôn đảm nhận.

Anh nhớ rõ các tuyến xe buýt trong thành phố, hiểu được cái gì là nguy hiểm, Miêu Tịnh cho ít tiền tiêu vặt, anh cũng sẽ quản lý.

Một đứa trẻ mang tâm trí mấy tuổi.

Miêu Tịnh rất yên tâm.

Trường tiểu học càng thêm chú trọng với việc học tập và giáo dục, cứ như vậy, Thẩm Kiều Ngôn được thể hiện tư chất thông minh so với các bạn cùng lứa tuổi.

Miêu Tịnh đem bài thi của hai đứa nhỏ đặt ở trên bàn, hai đứa nhỏ đứng ở trước mặt bà, bà gõ bàn, nói: “Diệu Diệu, giải thích cho mẹ một chút, 50 điểm là chuyện như thế nào.”

Hai tờ giấy thi, hai phong cách khác nhau, một bài dùng bút đỏ viết 100 điểm, cái còn lại dùng bút xanh viết 50 điểm.

“50 điểm cũng đúng một nửa nha.”

Miêu Tịnh bị chọc tức đến mức vỗ bàn, “60 điểm mới đạt tiêu chuẩn, con cảm thấy 50 điểm rất tuyệt đúng không? Con nhìn Kiều Ngôn xem, sao người ta lại đạt điểm tuyệt đối! Hai đứa đều cùng nhau đi học, sao lại khác biệt lớn như vậy?”

Bà có thể tiếp thu con gái không nổi bật, nhưng không phải đến nỗi không đạt tiêu chuẩn chứ?

Diệu Diệu bị nói cúi đầu xuống, tay nhỏ nắm chặt góc áo.

Tại sao cứ so sánh anh Kiều Ngôn với cô, mỗi lần cô đều bị dìm xuống… Thật chán ghét.

Thẩm Kiều Ngôn nói: “Dì, là vấn đề của cháu, cháu…”

“Cháu thi 100 điểm thì có vấn đề gì? Không cần nói thay con bé, quên đi, hai đứa đi học đi.” Miêu Tịnh lắc đầu, xoay người trở về phòng trang điểm, thay quần áo chuẩn bị đi làm.

Thẩm Kiều Ngôn muốn nắm tay Miêu Diệu Diệu, đầu ngón tay mới vừa chạm vào, kết quả lại bị Diệu Diệu ném ra, cô chắp tay sau lưng không cho anh nắm, ngẩng cổ thở phì phì đổi giày ra cửa.

Anh nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình suy nghĩ xuất thần.

Đó là lần đầu tiên hai người không có tay trong tay đi đến trường.

*

Diệu Diệu tức giận cả buổi sáng, ngay cả một nụ cười cũng không cho Thẩm Kiều Ngôn, giữa trưa ở nhà ăn ăn cơm không cho anh lấy cơm cho mình.

“Diệu Diệu, truyện tranh tớ mượn cậu đọc xong chưa.” Cậu bé nói.

Miêu Diệu Diệu ở Vân thị đã lâu cũng thích ứng với cuộc sống mới, sau khi lên tiểu học quen biết được một đám bạn học, trong đó cùng cô tương đối thân thiết là Lâm Tang, ngồi ở trước bàn bọn họ.

Lâm Tang cũng ở nhà ăn, cùng bọn họ ngồi chung cái bàn, ngồi ở bên cạnh Diệu Diệu.

“Còn chưa, tớ mới xem đến bức thứ hai.”

“Tớ nói cho cậu biết, nội dung phía sau càng đẹp mắt…”

Thẩm Kiều Ngôn ngồi ở đối diện, trơ mắt nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, hai người khí thế ngất trời hàn huyên nội dung truyện tranh nửa ngày, Thẩm Kiều Ngôn lẳng lặng nghe, chiếc đũa gắp miếng gừng băm trong món cá kho thịt, từ đầu đến cuối chưa ăn một miếng.

Cô thích ăn món này, nhưng lại không thích ăn gừng.

Nhặt xong rồi, Thẩm Kiều Ngôn buông đũa, hộp cơm cùng đũa phát ra tiền thanh thúy, nói: “Anh ăn no rồi.”

Diệu Diệu đầu cũng không ngẩng, căn bản không phát hiện anh chưa ăn miếng nào, thuận miệng nói: “Ồ, vậy anh trở về phòng học trước đi, em còn chưa ăn xong.”

Ngay sau đó cô lại cùng Lâm Tang nói chuyện phiếm.

Ngày đó, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Kiều Ngôn trốn học.

Anh không trở về Lục Lâm Tử Uyển, mà tùy tiện lang thang trên đường, không có đích đến, càng không muốn quay lại trường học, cũng chính lúc ấy, ở góc đường, anh gặp Thái Hãn Vũ.

Một cậu bé bị bao vây ở một góc phố, người thoạt nhìn là một học sinh cuối cấp.

Loại chuyện này, Thẩm Kiều Ngôn đã trải qua rất nhiều lần.

Khi anh vừa định đi ngang, kẻ cầm đầu nói một câu: “Người này là con hoang có tư cách gì!”

Có lẽ hai chữ con hoang kia kí©h thí©ɧ Thẩm Kiều Ngôn, anh nhặt viên đá để trong tay ném qua , nháy mắt máu đỏ văng khắp nơi.

Tất cả mọi người sửng sốt, cũng không biết đây là thần chết ở địa ngục trần gian nào.

Thẩm Kiều Ngôn nhìn mặt cậu bé kia nói: “Thất thần làm gì? Đánh!”

Cậu bé phản ứng lại cũng nhào qua bắt đầu đánh nhau, bốn người rơi vào cuộc hỗn chiến.

Đánh xong, trên mặt hai người không quá đẹp, cằm Thẩm Kiều Ngôn cũng bị đả thương.

Thẩm Kiều Ngôn hỏi cậu ta: “Vì sao lại bị người ta gọi là con hoang?” Anh tựa hồ đang tìm kiếm sự đồng cảm.

Cậu bé cười một cái, nói: “Bởi vì tớ lừa cậu ta tớ không cha không mẹ, là đứa bé không ai muốn.”

“Đây.” Cậu bé giơ bàn tay nắm cục gạch lên, “Cho dù cậu không giúp tớ, tớ cũng có thể khiến đầu cậu ta nở hoa.”

Tức khắc một chậu nước lạnh tưới lên đầu Thẩm Kiều Ngôn.

“Này, tớ tên Thái Hãn Vũ, cậu tên gì?”

Thẩm Kiều Ngôn không có hứng thú với tên của cậu, anh đứng dậy muốn rời đi.

Thái Hãn Vũ cũng đi theo đứng lên, “Chúng ta học chung một trường đúng không? Tớ hình như đã gặp qua cậu, cậu có phải tên Thẩm Kiều Ngôn hay không? Cậu không muốn biết vì sao tớ lừa cậu ta sao?”

“Không muốn.”

Thẩm Kiều Ngôn hai ba bước liền ném cậu ra, để lại Thái Hãn Vũ một mình đứng tại chỗ vò đầu.

Tính tình cổ quái, tính cách độc đáo, thú vị.

Trời tối dần, mặt trời lặn xuống phía Tây.

Anh tính toán thời gian Diệu Diệu tan học, tới cổng trường.

Diệu Diệu là người cuối cùng ra khỏi trường, cô cúi đầu đeo cặp sách.

“Miêu Miêu.”

Miêu Diệu Diệu nghe tiếng thì kinh ngạc ngẩng đầu, thấy trên mặt anh có vết thương, nói: “Sao anh lại bị thương? Có người khi dễ anh sao? Anh đi đâu? Sao không nói cho em biết?”

Chỉ là sau khi Thẩm Kiều Ngôn rời đi, cô mới phát hiện gừng băm được nhặt ra, biết anh trốn học.

Hiện tại thấy trên mặt anh có vết thương, cô khổ sở muốn chết.

Thẩm Kiều Ngôn không trả lời.

Anh lấy ra tờ giấy thi, xé nát, tờ giấy dùng bút đỏ viết 100 điểm, bị xé thành từng mảnh, giống như một trò đùa ác nghiệt.

Ở trong mắt anh, thành tích không quan trọng bằng cô.

“Anh về sau sẽ không thi tốt như vậy nữa.”

Một câu, Miêu Diệu Diệu không khóc, cứ như vậy nhìn anh.

Sau đó, cô ôm lấy anh.

*

Chuyện này cứ như vậy qua đi, cô cũng không hỏi anh đi đâu, vì sao lại đánh nhau, cô chỉ xách theo hòm thuốc mỗi ngày bôi cho anh, đôi mắt không lúc nào không nhìn chằm chằm anh, không cho phép anh lại trốn học.

Sau lại Thẩm Kiều Ngôn nộp giấy trắng trong kỳ thi, vì thế giáo viên tìm anh nói qua vô số lần, còn muốn gọi cha mẹ, làm Miêu Tịnh sầu không thôi.

Từ đó về sau, Thái Hãn Vũ gắn bó với anh, lớp hai người bên cạnh nhau,Thái Hãn Vũ thường xuyên tới tìm anh.

Thái Hãn Vũ là một người nghịch ngợm, thích gây chuyện, chơi cá, bắn chim, trộm gà, không có cái nào cậu ta không biết, cậu ta biết chơi còn mang Thẩm Kiều Ngôn đi chơi, vừa đến cuối tuần Diệu Diệu liền không nhìn thấy Thẩm Kiều Ngôn.

Hai người rõ ràng mỗi ngày đều cùng nhau đi học, tan học, nhưng không biết vì sao bóng dáng lại xa dần.

Miêu Diệu Diệu có đôi khi rất khổ sở, đặc biệt thời điểm nhìn thấy anh ở cùng Thái Hãn Vũ, không thể không nói, cô thường giận dỗi bản thân, có đoạn thời gian người Miêu Diệu Diệu ghét nhất là Thái Hãn Vũ.

Mà Thẩm Kiều Ngôn, bởi vì từ vị trí đầu tiên biến thành vị trí cuối cùng, điểm số ở trường không chỉ chênh lệch, mà còn có thái độ của anh cùng giáo viên và bạn học.

Bản chất anh là người tự kỷ, anh không giống Miêu Diệu Diệu kết giao bạn bè, ngoại trừ Diệu Diệu, anh đều hờ hững, anh cũng không nhiệt tình, giống như khối băng thâm trầm lạnh lẽo, mọi người đều biết anh không dễ ở chung, vì thế càng không dám tới gần anh.

Một số bạn học gọi anh là ngốc tử, đặt cho anh biệt danh, Thẩm Kiều Ngôn biết, nhưng anh vẫn tiếp tục nộp giấy trắng.

Hôm nay ở phòng học, có người ở sau lưng anh nói thầm: “Ngốc tử mỗi ngày đều đi học, nhưng lại học không được.”

“Đi thi nộp giấy trắng, giáo viên hỏi cũng không trả lời được.”

Diệu Diệu nghe thấy được, chuyển mắt trừng bọn họ, đang muốn phản bác, Lâm Tang nhìn Diệu Diệu nói: “Diệu Diệu, ngày mai tới nhà tớ chơi đi, cha tới mới mua đồ chơi mới cho tớ.”

Miêu Diệu Diệu không nghĩ nhiều một ngụm liền đồng ý: “Được.”

Trong phút chốc sắc mặt Thẩm Kiều Ngôn âm trầm như nước, một khuôn mặt tuấn tú so với đáy nồi còn đen hơn.

Miêu Diệu Diệu chú ý tới, cô kéo tay áo Thẩm Kiều Ngôn, “Anh trai, lời Trương Tử Duệ nói làm anh không vui sao? Anh đừng để trong lòng, Diệu…”

Thẩm Kiều Ngôn hất tay cô ra.

“Làm sao vậy?” Diệu Diệu ngơ ngác khó hiểu.

Thẩm Kiều Ngôn không nói một lời với Diệu Diệu, hết tiết quay đầu liền đi, không đợi Diệu Diệu.

Cả ngày, cô nói chuyện với anh, anh đều không để ý, trong lòng Diệu Diệu nghẹn khí, bước chân ngắn đuổi theo hỏi: “Anh Kiều Ngôn! Anh lại làm sao vậy? Anh không thể đi từ từ sao! Đi nhanh như vậy làm gì? Vì sao không để ý tới em?”

Thẩm Kiều Ngôn dừng lại bước chân, xoay người lại, lạnh nhạt nói: “Ngày mai thật em thật sự muốn đến nhà Lâm Tang chơi?”

Khuôn mặt anh đen xì, Miêu Diệu Diệu càng tức giận, nói: “Đúng vậy.”

“Ngày mai anh tham gia thi đấu.”

Rõ ràng đã hẹn bồi anh đi thi.

Diệu Diệu xác thật đã quên, cô đáp ứng Lâm Tang khi đầu óc không rõ ràng, hiện tại cứng cổ nói: “Anh đi một mình đi, buổi tối em trở về sẽ chúc mừng anh.”

“Cho nên cậu ta so với anh quan trọng hơn phải không? Vì cùng cậu ta chơi, có thể không quan tâm tới thỏa thuận của chúng ta?” Thẩm Kiều Ngôn chất vấn cô.

“Anh chán ghét cậu ta, nếu em còn muốn tiếp tục gọi anh là anh trai, vậy em không cần làm bạn với cậu ta.”

Thẩm Kiều Ngôn không thể chấp nhận việc Lâm Tang ở trong lòng Miêu Diệu Diệu so với anh quan trọng hơn, trong mắt cô chỉ nên có anh, không phải sao?

Thái Hãn Vũ nói, cái này của anh gọi là chiếm hữu.

“Em muốn cùng cậu ấy làm bạn! Anh uy hϊếp em làm gì?”

Thái độ của anh làm Diệu Diệu rất tức giận, anh nóng lạnh thay đổi thất thường, dựa vào cái gì phát giận không để ý tới cô?

Hai học sinh tiểu học ấu trí cứ như vậy, tôi một câu, cậu một câu.

Thẩm Kiều Ngôn tức giận: “Được, vậy em tiếp tục cùng cậu ta làm bạn, về sau đừng nói chuyện với anh.”

Diệu Diệu cũng bắt đầu nói không lựa lời: “Vậy anh cũng đừng trở về nhà em! Đó là nhà em không phải nhà anh!”

Tuổi cô còn nhỏ, tức giận căn bản không ý thức được những lời của mình có bao nhiêu đả thương người, mà khi thấy hốc mắt Thẩm Kiều Ngôn phiếm hồng, cô liền hối hận.

“Được, không trở về.”

Thẩm Kiều Ngôn nhẹ nhàng nói ra ba chữ, không rơi nước mắt, sau đó đi về hướng khác, không quay đầu lại.

Diệu Diệu nhìn bóng dáng anh anh đi xa tức giận mà dậm chân, cũng không hề gọi anh.