Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp mặt: Sinh mệnh ánh sáng 7

Chờ lúc trở về Lục Lâm Tử Uyển, Diệu Diệu mới phát hiện cô không có chìa khóa, mẹ còn chưa tan làm, cô không có chìa khóa căn bản không thể vào nhà, chìa khóa nhà cô để ở trong cặp sách Thẩm Kiều Ngôn.

Không chỉ không có chìa khóa, mà điện thoại gọi cho mẹ cũng ở chỗ Thẩm Kiều Ngôn.

Cô có rất nhiều món đồ chơi, đô ăn vặt, thậm chí là sách giáo khoa, tất cả cô đều để trong cặp sách anh Kiều Ngôn, cô nghĩ rằng cặp sách quá nặng, không muốn mang nó trên lưng, đều do Thẩm Kiều Ngôn cầm giúp cô.

Anh còn giúp cô cột dây giày, giúp cô làm bài tập, tích cóp tiền mua kẹo cho cô, nhắc nhở cô trong lớp, vì cô mà đánh nhau, không cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt cô, cũng không cho mẹ mắng cô, chuyện làm sai đều là anh gánh vác…

Miêu Diệu Diệu bắt đầu nhớ tới anh, ý thức được bọn họ không nên cãi nhau.

Nhà cũng không vào được, Miêu Diệu Diệu ngồi vài phút liền xuống lầu.

Tiểu khu có nhiều cây cối, cô ngồi xuống dưới hốc cây, cô biết đây là chỗ anh tránh nạn, vô số ban đêm anh ở chỗ này đi vào giấc ngủ, mỗi lần anh không vui, cũng tới tìm hốc cây này.

Hốc cây đã không thể chứa được thân hình anh đang dần dần trưởng thành, nhưng nó lại mang theo sự cô độc cùng đau đớn của anh

Hốc cây này từng được biến thành chỗ ở của Mặt trời nhỏ, bọn họ ở chỗ này chăm sóc nó.

Khi mặt trời nhỏ không ăn, anh sẽ tiết kiệm tiền ăn trưa của mình để mua đồ ăn cho mèo, anh chưa bao giờ để cô đói bụng, mà người đói bụng luôn luôn là anh.

Khi bị mẹ phát hiện, anh toàn bộ nhận về mình, nói chính mình muốn nuôi…

Thật ra cô biết, anh không thích động vật nhỏ, chẳng qua bởi vì cô muốn nuôi, cho nên anh mới trả giá nhiều như vậy.

Sau khi Mặt trời nhỏ chân chính có chủ nhận nuôi, cô khổ sở, là anh ở bên cạnh bồi cô.

Diệu Diệu càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng hối hận, cô không nên tức giận mà xem nhẹ việc anh đối xử với mình có bao nhiêu tốt, cô không bao giờ muốn nổi giận với anh nữa.

Anh nhất định sẽ đến dưới hốc cây này.

Cô từ trong cặp sách lấy ra quyển vở xé một tờ giấy, viết xuống một câu, sau đó nhét vào hốc cây.

Nếu anh tới, anh sẽ nhìn thấy, vậy anh… có tha thứ cho cô không?

Nhưng nếu anh không tha thứ cho cô thì sao?

Đang lúc Diệu Diệu sắp rơi lệ, liền nghe thấy tiếng người nói chuyện: “Tôi vừa thấy Thẩm Di đã trở lại, lúc tôi trở về tiểu khu, đã gặp hắn ở trên lầu.”

“Không phải mới vào tù sao?”

“Lần này tội nhẹ, cho nên hai tháng đã được thả, đúng là tạo nghiệt, phỏng chừng lại đến đánh con trai.”

Người nọ nói: “Con của hắn đều bị hắn đánh choáng váng, nghe nói ở trường học nộp giấy trắng, trí lực không tốt, về sau cũng chỉ có thể làm cu li, không có tiền đồ.”

“Làm cu li cũng tốt, chỉ sợ giống như Thẩm Di, thành sâu mọt của xã hội, không gϊếŧ người phóng hỏa vi phạm pháp luật đã cám ơn trời đất rồi.”

Miêu Diệu Diệu đứng lên, cô không rảnh cùng những người này cãi cọ, đầu óc cô đều nghĩ đến việc, Thẩm Di đã trở lại…

Ông ta đã trở lại, anh Kiều Ngôn sẽ gặp nguy hiểm.

Cảnh Thẩm Kiều Ngôn ngã trong vũng máu, là bóng ma cả đời cô.

Diệu Diệu cất bước chạy ra ngoài, dọc theo tiểu khu tìm kiếm Thẩm Kiều Ngôn, vừa chạy vừa kêu tên Thẩm Kiều Ngôn.

Cô lo lắng Thẩm Kiều Ngôn thật sự sẽ bởi vì lời nói của cô không trở về Miêu gia, nếu anh về Thẩm gia… Gặp Thẩm Di…

Diệu Diệu tìm khắp nơi bọn họ hay đến đều không nhìn thấy Thẩm Kiều Ngôn.

Khi đó Miêu Diệu Diệu mới bảy tuổi, một đứa bé bảy tuổi gặp loại chuyện này, không biết giải quyết như thế nào, cô vừa sợ hãi vừa lo lắng, một bên tìm một bên lau nước mắt, cuối cùng thật sự không tìm được ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên.

“Anh Kiều Ngôn… Ô ô ô… Anh ở đâu…”

Cô gái nhỏ ngồi xổm trên mặt đất khóc đến nước mũi nước mắt tèm lem, trong miệng đều gọi anh Kiều Ngôn.

Một lát sau, xuất hiện một âm thanh, ở bên tai cô nói: “Khóc cái gì? Ai bắt nạt em?”

Cô khóc đến sưng mắt, mở to cũng không mở ra được, mông lung thấy một cậu bé mặc áo đồng phục xộc xệch, mặt mày tuấn lãng phi phàm.

Thấy Thẩm Kiều Ngôn cô liền cười, nước mắt vẫn không ngừng, vừa khóc vừa cười, nói: “Miêu Miêu không bị bắt nạt, em… em đi tìm anh, không tìm thấy nên mới khóc…”

Thẩm Kiều Ngôn vừa nghe, hung hăng nói: “Em đi tìm anh làm gì? Sao không ở tiểu khu đợi? Có biết bên ngoài có nhiều người xấu không, bọn buôn người bắt em đến núi rừng rồi bán đi, anh đã cùng em nói rất nhiều lần, ở một mình không được chạy loạn, Miêu Diệu Diệu em có ngốc hay không?

Ngữ khí tuy hung dữ, nhưng lời lẽ tràn đầy lo lắng cho cô.

Là anh sai, Thẩm Kiều Ngôn ngẫm lại rồi tự trách mình, cho dù tức giận, cho dù cô không cần anh, anh cũng nên đưa cô bình an trở về nhà.

May mắn, anh không yên lòng, ý thức được chính mình đem chìa khóa cầm đi, định trở về đưa cho cô chìa khóa, bằng không một mình cô ở bên ngoài, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Thẩm Kiều Ngôn ngẫm lại nghĩ mà sợ hãi.

“Miêu Miêu không phải ngu ngốc…”

Diệu Diệu ủy khuất khóc.

Thẩm Kiều Ngôn thở dài, trong túi móc ra cây kẹo, nhét vào miệng cô: “Không có kẹo bông gòn, tạm chấp nhận.”

Miêu Diệu Diệu ngậm kẹo que hàm hồ nói: “Em thấy Thẩm Di, em lo lắng cho anh… Vết thương trên mặt anh đều là bị ông ta đánh sao? Anh đã gặp lại ông ta chưa?”

“Đây là cùng Trương Tử Duệ đánh nhau.” Thẩm Kiều Ngôn ngồi xổm xuống, trên mặt biểu tình viết đầy chữ phiền muốn chết, lại vẫn lấy ra khăn giấy, chà lau nước mắt trên mặt cô, “Mèo nhỏ, lại khóc đôi mắt sẽ mù.”

Cô giật mình, phát hiện chính mình không động đậy nổi, nói: “Anh ơi, chân em tê rồi, không đứng lên được…”

Thẩm Kiều Ngôn vẫn thở dài, đưa lưng về phía cô: “Đi lên, anh cõng em.”

Anh cao hơn so với Diệu Diệu, mấy năm nay chế dộ dinh dưỡng tốt, lớn lên cũng rắn chắc lên, sức lực rất lớn.

Diệu Diệu ghé vào trên lưng anh, anh ổn định vững chắc đứng lên cõng cô đi về phía nhà, lúc còn nhỏ cha cô cũng cõng cô như vậy, cô đã lâu chưa được người khác cõng, lưng Thẩm Kiều Ngôn chưa có rộng lớn như vậy, nhưng vẫn làm Diệu Diệu cảm thấy rất kiên định.

Cô rất thích được anh cõng~

“Trương Tử Duệ? Anh đánh cậu ta sao? Đánh thắng không?”

Trương Tử Duệ chính là người hôm nay ở lớp học nói Thẩm Kiều Ngôn là ngốc tử, những biệt danh đó đều bắt nguồn từ cậu ta.

“Ừ, thắng.”

Anh cùng Thái Hãn Vũ đã sớm thương lượng hôm nay đi làm một trận, sao có thể không thắng.

Miêu Diệu Diệu chạm vào vết thương trầy da trên mặt anh: “Trở về em bôi thuốc cho anh.”

“Không cần, đưa em về nhà, chờ dì Miêu trở về anh cùng dì nói một cậ rồi đi.”

Vừa nghe nói anh đi, Diệu Diệu liền biết anh còn giận, lập tức lại khóc: “Anh muốn đi đâu? Anh không cần Diệu Diệu sao?”

Thẩm Kiều Ngôn dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Đó là nhà của em.”

Là cô không cần anh mới đúng.

“Em vừa rồi tức giận nên mới nói như vậy! Em thu hồi những lời này, anh không thể đi, em muốn cùng anh về nhà, em không cho anh đi!” Cô ôm chặt cổ Thẩm Kiều Ngôn, “Diệu Diệu sai rồi, về sau sẽ không bao giờ nói mấy lời đó nữa, anh đừng nóng giận.”

“Đó là nhà của hai chúng ta, hiện tại hay về sau, vĩnh viễn là nhà của hai chúng ta! Anh cùng em trở về được không?”

Thẩm Kiều Ngôn đối với cô không có cách, anh không trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Nhớ chườm đá vào mắt, ngày mai đến nhà Lâm Tang đừng quá khó coi.”

“Ngày mai em không đến nhà Lâm Tang, ngày mai em muốn bồi anh thi đấu.”

Miêu Diệu Diệu ghé vào trên lưng anh, tay nhỏ ôm cổ anh, giống như con mèo nhỏ, nhỏ giọng nói: “Anh không thích Lâm Tang, về sau em không cùng cậu ấy làm bạn bè, Diệu Diệu chỉ cần anh, những người khác không quan trọng.”

Thẩm Kiều Ngôn hơi giật mình: “Thật sự?”

“Đương nhiên! Anh cùng Miêu Miêu về nhà được không?”

Qua sau một lúc lâu, anh mới nói: “Ừ.” Môi mỏng giơ lên, giữa mày không còn bóng đen u ám nữa.

Miêu Diệu Diệu nín khóc mỉm cười, nói: “Em không thích Thái Hãn Vũ, anh về sau đừng chơi với cậu ta được không?”

“Có thể.”

Kỳ thật hai người chiếm hữu không ai kém hơn.

“Vậy về sau anh cũng đừng nộp giấy trắng.”

Thậy ra cô rất tự hào việc anh thi tốt, cô tức giận vì mẹ luôn đem cô so sánh với Thẩm Kiều Ngôn, tuy có chút giận, nhưng còn không bằng việc nghe người khác nói Thẩm Kiều Ngôn là ngốc tử, là phế vật.

Anh Kiều Ngôn tốt như vậy! Thông minh như vậy! Là thiên tài! Không phải như bọn họ nói!

“Em muốn anh thi tốt, lần sau em muốn anh đứng nhất lớp…Không, đứng nhất trường! Còn có ngày mai thi đấu, cũng muốn đứng nhất, muốn bọn họ phải ngẩng cổ lên nhìn anh.” Cô nghĩ, “Anh trai, như vậy anh có áp lực hay không?”

“Rất đơn giản.” Thẩm Kiều Ngôn đẩy cô lên, để cô thoải mái nằm ở trên lưng mình.

Cô gái nhỏ vui vẻ nói: “Anh Kiều Ngôn lợi hại nhất ~ anh nhất định phải làm công việc khiến người ta ngưỡng mộ! Em muốn cho những người khinh thường anh phải hối hận, đến lúc đó bọn họ đều phải cầu xin anh.”

Thẩm Kiều Ngôn cười nhạt: “Đồ ngốc, những cái đó anh không thèm để ý, không sao cả.”

“Có sao đâu! Em nghĩ ra rồi, về sau anh có thể làm bác sĩ, cứu người bị thương, không có anh tuyệt đối sẽ chết, em làm y tá ~ vẫn luôn bồi anh, chiếu cố anh.” Cô gái nhỏ bừng bừng hứng thú nói với anh chuyện tương lai, “Em nói như vậy có được không?”

“Được.”

Đối với cô, không có lời nào không tốt.

Hoàng hôn, chân trời lộng lẫy, đám mây màu tím giống như kẹo bông gòn khổng lồ, ánh nắng không đủ chói chang, nhưng lại đem bóng dáng của hai người kéo dài, hai thân ảnh chồng lên nhau, trong anh có em, trong em có anh.

Cô dựa vào lưng Thẩm Kiều Ngôn, nhìn bóng đen trên mặt đất, ăn kẹo anh đưa, dong dài ở bên tai anh nói chuyện, cười so với kẹo còn ngọt hơn.