Chương 5: Một đêm sáu lần

“Bạn học Giang Mộ Tình! Mời cậu đem ba chữ vị thành niên dán lên trán!” Lớp trưởng Thi nhịn không được phát ra tiếng nói.

“Tớ biết tớ là vị thành niên, bằng không tớ đã sớm đem Ninh Tinh Trạch đánh bất tỉnh đưa lên giường ngủ rồi.” Giang Mộ Tình nói xong phá lệ nghiêm túc, một chút cũng không mang theo nói giỡn.

Thi Ưu Phàm bị chọc cười, ngay cả Miêu Diệu Diệu cũng hết sức vui mừng.

Giang Mộ Tình ngẫm lại vẫn cảm thấy tức giận bất bình: “Diệu Diệu có ngực lớn bởi vì cậu ấy hàng ngày có đàn ông xoa giúp, lớp trưởng thì không có đàn ông, dựa vào cái gì mà lớn như vậy! Thật là bất công!”

Thi Ưu Phàm rất bảo thủ, nhanh tay bảo vệ ngực mình, cô nàng sợ Giang Mộ Tình trực tiếp động tay động chân, chỉ vào Miêu Diệu Diệu, nói: “Cậu nói đúng, Diệu Diệu có đàn ông, cậu vẫn nên đi đùa giỡn Diệu Diệu đi, cậu ấy cùng Thẩm Kiều Ngôn có kinh nghiệm thực chiến, còn tớ không có.”

Miêu Diệu Diệu bị lời các cô nói mặt đỏ bừng, nói: “Nhắc tới tớ cùng anh Kiều Ngôn làm gì.”

“Nào Diệu Diệu, cùng tớ nói một chút về Thẩm băng sơn, tớ nghe để học cách quyến rũ Tinh Trạch nhà tớ.” Giang Mộ Tình trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Miêu Diệu Diệu, cầm một chén rượu bắt đầu đùa giỡn.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ giữa trưa còn ở trong cơ thể, Miêu Diệu Diệu cảm thấy giống như tôm nấu chín, “Có, có cái để nói…Nhưng không phải giống mấy bộ phim cậu xem sao.”

“Sao có thể giống nhau, cậu đây là thực chiến.” Giang Mộ Tình đυ.ng vào cô, “Cậu nói nhỏ cho tớ, một buổi tối Thẩm Kiều Ngôn có thể làm bao nhiêu lần?”

“Nói đi, tớ tò mò, Diệu Diệu tốt bụng, mau nói.”

Miêu Diệu Diệu bị bắt buộc, ấp úng nói: “Đại khái… Sáu lần đi.”

Thật ra cô cũng không nhớ rõ, lần kịch liệt nhất lần đó cô bị làm cho ngất đi, cô đếm số bao chắc là sáu lần.

“Má ơi! Diệu Diệu, cậu thật may mắn.”

Giang Mộ Tình sợ ngây người.

Nếu không phải đang ở tiệm cơm, Giang Mộ Tình rất có khả năng lột quần áo Miêu Diệu Diệu, nhìn xem trên người cô có bao nhiêu dấu hôn.

Thi Ưu Phàm đối với loại chuyện này không hiểu lắm, cũng không muốn hiểu, không tham dự đề tài của các cô.

Kế tiếp ba người chia làm hai nhóm, Giang Mộ Tình lôi kéo Miêu Diệu Diệu một bên uống rượu một bên nói về thực chiến cụ thể, Thi Ưu Phàm chuyên chú ăn cơm, một ngụm rượu cũng không uống.

Kết quả… Rất không ngoài ý muốn.

Các cô uống say, gọi hai chai, một chai còn chưa uống hết đã gục đầu xuống bàn.

Thi Ưu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, hai người đều uống say, kêu cô nàng đưa người về như thế nào?

Cô nàng từ trong túi Miêu Diệu Diệu tìm điện thoại, nghĩ mật khẩu là sinh nhật Thẩm Kiều Ngôn, thành công giải khóa.

Thi Ưu Phàm gọi cho Thẩm Kiều Ngôn.

Bên kia rất ầm ĩ, có âm nhạc cùng cả âm thanh trai gái nói chuyện, đợi một lúc mới an tĩnh lại, một giọng nam lạnh lùng truyền đến: “Làm sao vậy? Anh đang bận.”

Thi Ưu Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ của Miêu Diệu Diệu đỏ bừng, đáng yêu như búp bê, cô đang nằm trên bàn, gối lên cánh tay, hạt cá heo trên cổ tay lăn qua lăn lại, trong miệng lẩm bẩm niệm nói mớ: “Anh Kiều Ngôn…”

“Tớ là Thi Ưu Phàm, là bạn học của Diệu Diệu, Diệu Diệu uống say, cậu có thể tới đón cậu ấy không?”

Nghe thấy Miêu Diệu Diệu say rượu, giọng điệu của Thẩm Kiều Ngôn mới thay đổi: “Cô ấy uống rượu?”

“Ách…” Thi Ưu Phàm thật sự không dễ trả lời, bởi vì có vết xe đổ, cô nàng dự cảm Thẩm Kiều Ngôn sẽ rất tức giận, “Cậu đến đi rồi nói sau, địa chỉ là đường Tiền Bình, có thể hơi khó đi, tớ sẽ gửi định vị.”

“Không cần, tớ biết.”

Nói xong Thẩm Kiều Ngôn liền cúp điện thoại.

Nói chuyện điện thoại xong, Thi Ưu Phàm đi thanh toán, buồn bực, không biết ai mới là người mời ăn cơm.

Không mất nhiều thời gian, cánh cửa đã bị người mạnh mẽ đẩy ra.

Anh đại khái chạy lên tầng hai, trên trán đổ mồ hôi, cau mày.

Giáo thảo quả thật như lời đồn, bá đạo lại lạnh nhạt, nhưng cơ thể rất thành thật, nhìn anh thành cái dạng gì, trên mặt còn muốn viết “Tiểu ngốc nghếch phiền phức làm ta lo muốn chết”.

Mới đầu Thi Ưu Phàm cũng cảm thấy Thẩm Kiều Ngôn quá lạnh lùng, Miêu Diệu Diệu không đáng phải trả giá nhiều, thẳng đến nghỉ hè năm trước, ba người bọn họ đến thư viện ôn tập.

Miêu Diệu Diệu ngủ thϊếp đi, Thẩm Kiều Ngôn liền đem cô ôm lên đùi mình nằm ngủ, suốt một buổi trưa, anh không đổi tư thế, chỉ vì để cô ngủ thoải mái một chút, trong lúc đó còn không ngừng quạt, sợ cô nóng.

Cho nên Thi Ưu Phàm không đánh giá, Thẩm Kiều Ngôn đúng là cậu bé lạnh lùng thờ ơ, chính là như một đóa hoa cao lãnh, sẽ không nói chuyện.

Tuy rằng là giáo thảo, nhưng không có mấy cô gái dám thổ lộ với anh.

Nhưng anh là anh Kiều Ngôn của Miêu Diệu Diệu, vậy chắc phải có chỗ hơn người.

Dù sao Thi Ưu Phàm cũng không theo chân bọn họ cùng nhau học tập, có chút cẩu lương ăn một lần là đủ rồi.

“Tớ đưa Tình Tình về nhà, hóa đơn đã được thanh toán rồi.” Thi Ưu Phàm nói.

Thẩm Kiều Ngôn nhìn Giang Mộ Tình cũng ngã trên mặt bàn, anh gật gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Nói cảm ơn nhưng trong giọng nói khó có vẻ xa cách, nhưng… Anh đối với tất cả nữ sinh đều như vậy, trừ bỏ Miêu Diệu Diệu, bởi vậy Thi Ưu Phàm đã quen với điều đó.

Ngày nào đó nếu Thẩm Kiều Ngôn đôi với cô một cách cung kính tử tế, cô sẽ cho rằng mình gặp quỷ.

“Không cần khách khí.”

Thi Ưu Phàm nâng Giang Mộ Tình đang say khướt, Giang Mộ Tình còn có chút ý thức, chạm vào một cái liền tỉnh, vừa thấy Thẩm Kiều Ngôn tới, thì lắc lắc đầu, chỉ vào Thẩm Kiều Ngôn, giơ ngón tay cái lên, “Một đêm sáu lần…!”

Sắc mặt Thẩm Kiều Ngôn nháy mắt đen như đáy nồi.

“Cậu uống say có thể đừng nói chuyện hay không!” Thi Ưu Phàm ngượng ngùng che kín miệng Giang Mộ Tình, túm ra ngoài, nói: “Tớ mang cậu ấy đi trước, tạm biệt.”

Thẳng đến khi hai người hoàn toàn biến mất, biểu tình Thẩm Kiều Ngôn mới hơi đẹp một chút.

Anh nhấc Miêu Diệu Diệu mềm như bông lên, nhíu mày nói: “Năng lực rất lớn, còn học được trộm đi uống rượu, đã quên chính mình lần trước uống rượu xảy ra chuyện gì?”

“Đau…”

Đại khái bị anh nhấc lên không thoải mái, Miêu Diệu Diệu hừ một tiếng kêu đau.

Thẩm Kiều Ngôn thở dài, đem cô chặn ngang bế lên, để cô thoải mái nằm ở trong lòng ngực anh, chân dài bước ra ngoài cửa.

Ngoài cửa có một chiếc Bentley đang đợi anh.

Thẩm Kiều Ngôn ôm Miêu Diệu Diệu lên xe, khóa lại cửa sau, người đàn ông ngồi ghế lái nhìn sắc anh không tốt, nói: “Đây là người Cố Nham nói, tiểu thanh mai của cậu?”

“Ừ.”

Thẩm Kiều Ngôn trả lời, lại đem Miêu Diệu Diệu ôm chặt hơn, một khối nhỏ co lại trong lòng ngực anh.

Người đàn ông liếc kính chiếu hậu, người con gái trong lòng không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy mặc đồng phục màu trắng xanh, Cố Nham miêu tả tiểu thanh mai có khuôn mặt xinh đẹp, tốt bụng, đáng yêu, ngốc bạch ngọt, còn có vài phần đanh đá.

Có thể thu phục được Thẩm Kiều Ngôn, hắn vẫn có chút tò mò.

Thẩm Kiều Ngôn phát hiện hắn trộm nhìn, lạnh lùng nhìn lại, thái độ chiếm hữu bảo vệ cô, giống như dã thú ý thức về lãnh thổ của mình.

Ánh mắt anh quá sắc bén, người đàn ông rùng mình một cái, tuổi không lớn, khí thế đã vô cùng mạnh mẽ.

Người đàn ông thu hồi ánh mắt, Thẩm Kiều Ngôn kéo vách ngăn của ghế sau xuống, hoàn toàn ngăn cách hắn.

Thiên tài đều có những sở thích đặc biệt, người đàn ông tỏ vẻ lý giải, cùng Cố Nham nói hoàn toàn giống nhau.

Trong xe không có đèn, ánh đèn neon ngoài đường chiếu vào hai người, Miêu Diệu Diệu ngủ say, hô hấp an ổn.

Cô uống xong rượu cả người sẽ nóng lên, mặt đỏ bừng, nhìn qua trông rất ngon miệng.

Thẩm Kiều Ngôn nhìn nhìn, liền muốn hôn.

Ở trước mặt Miêu Diệu Diệu anh không thể kiềm chế được du͙© vọиɠ của mình.

Đôi môi mỏng lạnh lẽo áp pên vành tai nóng rực của cô, khoảnh khắc này anh càng cảm thấy cơ khát, du͙© vọиɠ căn bản không được lấp đầy.

Anh hé miệng, ngậm lấy lỗ tai cô, đầu lưỡi nhanh nhạy ở trên vành tai liếʍ láp, anh biết lỗ tai cô rất mẫn cảm, anh mới liếʍ hai cái, Miêu Diệu Diệu liền bắt đầu rêи ɾỉ.

“A…”

Cô còn ở trong mộng, chỉ là cơ thể sẽ đối anh thành thật mà phản ứng.