Chương 42: Bồn tắm thật lớn

Editor: Selina

Chương 42: Bồn tắm thật lớn

“Di, ca, ngươi khiêng gì thế?”

“Ngươi đừng ngạc nhiên nữa, ra đấy đỡ cho ta một chút.”

Chờ đến khi Mạch Nha vào gần, lúc này mới thấy rõ, nguyên lai hắn khiêng trở về một thùng nước lớn, nhưng gọi là thùng nước cũng không đúng lắm. Nhớ rõ trước kia xem qua không ít phim cổ trang, nữ tử tắm rửa đều dùng loại bồn gỗ này.

“Ca, ngươi từ nơi nào lấy ra bồn tắm này?” Mạch Nha ghé vào bên cạnh bồn, vuốt vuốt vách thùng bóng loáng, hiếm lạ hỏng rồi. Đêm nay nàng có thể tắm rửa thoải mái.

Điền thị cũng chạy ra xem: “Nha, đây là từ đâu ra?”

Đông Sinh lau mồ hôi, hàm hậu cười nói: “Còn có thể từ đâu ra, đương nhiên là Nguyên Thanh làm cho Mạch Nha, bằng không các ngươi tưởng là từ trời rơi xuống hả!”

“Nguyên Thanh làm?” Điền thị chấn kinh rồi. Cái bồn này tốn nhiều gỗ lắm a, nếu để ở trong thành bán, ít nhất cần đến vài lượng bạc mới có thể mua được: “Thế hắn đâu rồi?”

“Hắn đem đồ vật để liền đi ngay, chỉ gọi ta đi ra ngoài khiêng vào!”

“Oa nhi này thật là, đều tới cửa, cũng không tiến vào ngồi một chút.”

Đông Sinh ha hả cười không ngừng: “Hắn đó là ngượng ngùng đấy!” Tưởng tượng đến Nguyên Thanh đỏ mặt lên, còn có âm thanh ấp úng nói chuyện, hắn liền cảm thấy buồn cười, làm đều làm xong rồi, đưa tới nhà đều đã đưa rồi, còn ngượng ngùng cái gì.

Mạch Nha vẫn luôn thưởng thức bồn tắm, một hồi lâu mới duỗi eo: “Ta đây ngày mai gặp mặt cảm ơn hắn.”

Đông Sinh lắc đầu: “Ngươi ngàn vạn đừng gặp mặt cảm tạ hắn. Ngay cả buổi tối hắn đều ngượng ngùng nói, ban ngày có khi hắn còn muốn chạy trốn đến tít chân trời!”

Mạch Nha cười ngã trước ngã sau, nghĩ đến Nguyên Thanh một đại nam nhân mà quẫn bách nói không nên lời, bộ dáng kia cũng đủ hiếm lạ: “Vậy các ngươi thay ta chuyển lời là được rồi, ca, đem bồn tắm dọn đến phòng chúng ta đi, phòng bếp quá nhỏ, không để xuống được.” Mạch Nha nói xong xoay người vào phòng bếp, nhanh chóng chuẩn bị xong đồ cho ngày mai đi bán. Sau đó nàng muốn nấu một nồi nước to, hảo hảo tắm một cái.

Buổi tối thu thập mọi thứ xong, Điền thị giúp đỡ nàng nấu nước, rồi lại cùng nàng xách từng thùng vào phòng. Nói thật, như vậy rất là phiền toái, nhưng không có biện pháp, bởi vì phòng bếp quá nhỏ mà.

Điền thị chuẩn bị cho nàng xong, liền đi đến nhà chính, Mạch Nha gọi nàng: “Nương, đợi lát nữa ngươi cũng nấu một nồi nước, thuận tiện cũng tới ngâm ngâm.”

“Không cần, ngươi cứ tắm xong rồi tới lượt nương.”

“Kia sao được, nước đã ngâm qua rồi, nếu tắm lại sẽ không vệ sinh,” Mạch Nha không tán đồng.

Điền thị đứng ở ngoài cửa: “Không có việc gì, nương không tinh quý như vậy, ngươi mau tắm đi, nhanh lên không nước lại lạnh mất!” Nàng đi ra sân, xem gà con, xem ngỗng ở trong l*иg. Chúng đang trong đó kêu cạc cạc không ngừng. Hai đầu heo con đã ăn no no, nằm thành một khối, phát ra tiếng vang hừ hừ.

Đông Sinh đứng ở trong viện lấy nước xối tắm rửa, cơ thể trần trụi, lộ ra thân thể rắn chắc. Điền thị nhìn hắn một hồi, thở dài, mắt thấy Đông Sinh cũng lớn, cũng cần nói đến chuyện cưới tức phụ rồi. Vậy thì phải nhanh chóng sửa nhà thôi, phải sửa cả phòng tân hôn cho Đông Sinh nữa. Không biết có đủ tiền hay không đây!

Đông Sinh tắm rửa xong, đang chuẩn bị mặc quần áo, quay đầu thấy Điền thị đứng ở cửa, mặt đỏ lên một chút: “Nương, ngươi đứng ở kia làm gì?”

Điền thị nhìn hắn cuống quít đem quần áo mặc vào, cười nói: “Trên người của ngươi chỗ nào mà nương chưa thấy qua, còn ngượng ngùng gì đâu!”

“Nương…” Đông Sinh xấu hổ trở về trong phòng.

Biết hắn xấu hổ cái gì, Điền thị trêu ghẹo nói: “Được rồi, nương về sau không xem ngươi tắm rửa, về sau có tức phụ ngươi xem là được.”

Đông Sinh dứt khoát trốn vào trong phòng không ra.

Bọn nhỏ đều trưởng thành, Điền thị thực vui mừng, thế nhưng vẫn cần phải suy nghĩ cho chúng nhiều việc lắm. Đây như là điều hạnh phúc của người làm mẹ vậy.

Liên tiếp mấy ngày, Lý thị đều đúng giờ cùng Điền thị vội vàng đánh xe lừa đi bán đỗ giá cùng sương sáo. Nguyên Thanh thì vẫn đi huyện thành đưa tôm hùm đất. Mạch Nha nhờ hắn mang về một túi đậu nành lớn. Một phần thì ngâm làm mầm đậu nành, một phần khác, nàng muốn thử làm chút tào phớ. Nếu thành công, làm ra chao cũng không tồi, dễ bề bảo tồn.

Mặt khác, nàng chọn những đoạn măng to béo đặt ở trong viện phơi khô, để đến Tết Đoan Ngọ làm bánh chưng. Điền thị nói người trong nhà không ăn bánh chưng kì công như vậy, chỉ cần gói qua loa là xong. Nhưng Mạch Nha lại muốn làm đa dạng chút, bánh chưng cũng không phải chỉ có một cách làm.

Làm tào phớ, phải dùng cối đá.

Thứ này Điền gia có, vẫn luôn gác ở trong sân, ngày thường rất ít dùng đến.

Con lừa được buộc vào xe, Mạch Nha liền gọi ca ca đến để cho nó kéo cối đá. Nàng đứng ở bên cạnh, đem đậu nành đã ngâm một đêm múc từng muôi nhỏ bỏ vào cối đã. Đông Sinh đẩy cối, buồn bực hỏi: “Muội, ngươi đây là phải làm đậu hũ a?” Hắn đã từng nghe người ta nói, làm đậu hủ đều là như thế này. Bất quá nhà bọn họ có thể làm đậu hủ sao? Giống như rất tốn công.

Mạch Nha một tay bưng chậu, một tay cầm muôi đổ vào cối, lại nhìn nhìn vào trong kiểm tra, không chút hoang mang nói: “Ta nói phải làm đậu hủ sao? Ta muốn làm cái khác cơ, nhà ta cũng không có nhiều người, kỳ thật đậu nành có thể làm ra nhiều loại đồ vật lắm. Mấy đồ khác đều tương đối phiền toái, nhưng nếu làm tào phớ thì dễ dàng nhất. Nó rất đơn giản, cũng ăn rất ngon, giữa trưa ta nấu một nồi cho ngươi ăn, ngươi liền biết ngay.”

“Nga.” Đông Sinh khẽ ừ một tiếng. Hắn tin tưởng tay nghề muội muội. Hiện giờ sinh ý trong nhà không phải đều là nàng một tay xử lý ra sao? Cùng nàng so sánh, hắn làm ca ca giống như cái gì cũng đều kém xa.

Sữa đậu nành sau khi xay vẫn còn tương đối vẩn đυ.c. Lần đầu tiên làm, nàng xay không nhiều lắm, chỉ có một chậu nhỏ thôi.

Mạch Nha đến phòng bếp cầm khối vải bố sạch sẽ, để ca ca cầm lấy. Nàng lại chuẩn bị một cái chậu sạch sẽ nữa để bên cạnh.

Đem sữa đậu nành đã xay bỏ vào đảo trong vải bố, để lọc bã riêng ra. Lúc đó, sữa đậu nành nguyên chất sẽ chảy xuống.

“Ca, nước chát ta nhờ ngươi chuẩn bị đâu?”

“Nga, ta để cho Nguyên Thanh để ở phòng bếp rồi.” Nước chát là Nguyên Thanh mua từ đậu hũ phường trên huyện thành, là hôm trước Mạch Nha đã dặn dò.

Lọc tốt sữa đậu nành, đổ tất cả vào trong nồi, dùng lửa nhỏ chậm rãi đun. Thuận tiện đem nước chát cũng đảo chút vào. Nó có thể làm sữa đậu nành chậm rãi đọng lại thành khối trong quá trình làm nóng. Nếu muốn tào phớ làm non mịn, thì không thể đun quá lâu. Tào phớ không giống đậu hũ, không thể đem nước ép ra ngoài, mà chỉ cần đem mặt trên ép xuống dưới nước trong rồi đảo là xong.

Sau đó thì phải chạy đi làm nguội, nhanh tay đảo tiến thùng gỗ, đắp lên một tầng vải bố ướt.

“Nha Tử, tào phớ làm xong chưa?” Đông Sinh từ bên ngoài thò đầu vào hỏi.

“Chờ một chút, ta làm chút nước canh, làm giống với sương sáo thôi, cũng có thể ăn ngọt, nhà ta còn đường không?”

“Hình như còn, lần trước ngươi sinh bệnh, nương mua chút trở về, hẳn chưa có ăn hết. Ngươi tìm xem xem!” Đông Sinh cũng vào trong bếp tìm kiếm, chỉ chốc lát, đã lấy ra vại đường nhỏ: “Đây rồi, có là có, chỉ là không quá mới mẻ.”

“Cho ta xem.” Mạch Nha tiếp nhận vại đường trong tay hắn, nhìn thấy đường đỏ bên trong đóng thành khối, kết ở bên nhau: “Không có việc gì, dùng nước sôi là nó tan ra thôi.”

Mạch Nha múc chút đường đỏ cho vào chén, rót chút nước sôi vào đảo đảo, lại dùng cái muỗng múc một muỗng lớn tào phớ.

Tào phớ trắng nõn cùng đường đỏ hòa quyện cùng nhau, trông khá xinh đẹp, ăn một miếng vào trong miệng, liền nhanh chóng tan ra: “Ca, ăn ngon thật, ngươi chờ, ta lại làm một chén cho ngươi.”