Chương 43: Tào phớ

Editor: Selina

Chương 43: Tào phớ

Mạch Nha nghĩ hắn khả năng ăn không thích ăn đồ ngọt, nên dùng một chút sa tế, một chút muối, thêm chút gia vị, lại bỏ vào chút dưa muối cải trắng nữa. Xong xuôi, một chén tào phớ mặn nóng hầm đến trước mặt Đông Sinh: “Ca, không thể dùng đũa, ngươi dùng cái muỗng này đi!”

“Ai, ta đây mang ra bên ngoài ăn.” Đông Sinh bưng chén đi đến trong viện, ngồi ở trên băng ghế, bất chấp nó còn nóng hổi, liền vội vã đưa vào trong miệng. Miếng thứ nhất, hắn cảm giác như đang ăn đậu hũ, nhưng đậu hũ không non mịn như cái này, chũng chẳng có gia vị ngon như thế này.

“Đông Sinh nào, ngươi ra đỡ nương cùng Lý thẩm nào, ngồi ở trong nhà làm gì thế?” Điền thị vội vàng đánh xe lừa trở về, lại không thấy bọn nhỏ ra nghênh đón. Nàng đẩy cửa ra, liền thấy Đông Sinh ôm chén, uống cái gì đó rất thơm ngon.

Đông Sinh đang tập trung ăn nên giật mình: “Nương, nương ngươi đã về rồi.” Hắn nhanh chóng buông chén, chạy tới ôm đồ vật trên tay Điền thị. Sau đó, lại chạy nhanh ra cửa giúp đỡ Lý thị xuống xe, rồi lại đem đồ vật trên xe dỡ xuống. Mấy ngày nay hai nàng trở về trễ hơn, đồ vật bán cũng nhiều hơn, mỗi ngày phải đi qua mấy cái thôn.

Trần chưởng quầy muốn hàng cũng nhiều hơn, cho nên sinh ý Điền gia càng thêm tốt.

Lý thị vừa vào phòng đã nghe thấy một cỗ mùi hương đậu hũ thơm ngon: “Nha, Nha Tử, ngươi ở nhà làm gì thế?”

Mạch Nha đã bưng hai chén tào phớ ra tới: “Nương, Lý thẩm, mau tới nếm thử tào phớ ta làm, các ngươi muốn ăn ngọt hay là mặn?”

Điền thị cầm khăn lông khô đánh tro bụi trên người, nghe nàng nói tào phớ, liền nghĩ giống như Đông Sinh hồi nãy, cho rằng nàng làm đậu hũ: “Gì mà ngọt một chút, đậu hủ để hầm thịt mới ngon. Nếu không để giữa trưa lấy đậu hũ thịt hầm cũng được. Ngươi nha đầu này, học được làm đậu hũ khi nào?”

“Nương, không phải đậu hũ, là tào phớ, ngươi lại đây nếm thử liền hiểu được.” Mạch Nha cầm chén để lên trên bàn, lại quay về phòng bếp đem đường cùng gia vị đều đem ra.

Lý thị cười ha hả đi đi qua: “Thật đúng là cùng đậu hủ không giống nhau, non mềm thật!”

“Đúng vậy, này là tào phớ sao, Lý thẩm, ngươi là muốn ăn ngọt hay là mặn? Nếu không ta cho ngài một chén ngọt nhé, tào phớ ngọt có thể đỡ khát đấy!”

“Được, ta ăn gì đều được.” Lý thị tiếp nhận chén Mạch Nha đưa lại, một cỗ mùi hương thơm ngọt bay thẳng tới chỗ nàng.

Người nhà quê rất ít khi có thể ăn đồ ngọt, cho nên chợt vừa ngửi thấy mùi ngọt nị hương cùng đậu hũ, liền làm người ta thèm nhỏ dãi.

Điền thị nhanh chóng đi qua xem, Mạch Nha cũng cho nàng một chén: “Ân ân, thật là mềm mịn, mới vừa bỏ vào miệng mà đã tan rồi. Nha Tử, lại làm cho nương một chén mặn nào, ta muốn cho nhiều ớt cay.” Một chén tào phớ nhanh chóng xuống bụng, Điền thị lại cầm chén đưa cho nữ nhi.

“Nương, ăn nhiều như vậy, giữa trưa nào còn có bụng ăn cơm!” Mạch Nha ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn múc thêm cho nàng một chén đầy nữa.

Lý thị ăn hơi chậm chút: “Ta cũng muốn ăn thêm một chén, thứ này ăn vào buổi sáng là tốt nhất, có thể thay thế cơm sáng, Nha Tử, cái này làm có phiền toái không?”

Mạch Nha cũng múc thêm cho nàng một chén, cười nói: “Không phiền toái, so với làm đậu hũ thì đơn giản hơn nhiều. Nếu chúng ta làm đậu hũ, thì chắc chắn sẽ không đủ nhân thủ để làm, nhưng làm tào phớ thì nhanh hơn. Chỉ cần xay nhuyễn đậu nành, lọc bã ra, cho vào nồi đun lửa nhỏ rồi cho nước chát từ từ vào, nấu một chút là xong. Còn các loại gia vị, nấu không sai biệt lắm so với canh để ăn sương sáo, nấu chung nước canh cũng được.”

Lý thị trong miệng ăn tào phớ, liên tiếp gật đầu: “Buổi sáng chúng ta đây thử mang thêm một thùng tào phớ xem sao.”

Điền thị nói: “Vậy chúng ta nên bán bao nhiêu tiền một chén?”

Mạch Nha nghĩ nghĩ: “Cứ bán như sương sáo là được, một văn tiền một chén. Giá tuy rằng tiện nghi, nhưng thứ này tiền vốn không quý. chúng ta cứ bán bằng giá, như vậy người ta mới có thể đến mua càng nhiều hơn!”

Lý thị gật đầu: “Ta thấy rất ổn. Ta cùng nương ngươi đi ra ngoài đã nhiều ngày, tuy nói sinh ý khá tốt, bán cũng nhanh, nhưng bán tới bán lui chỉ có hai thứ, người ta ăn nhiều cũng ngán. Ta thấy không bằng đem số lượng đỗ giá cùng sương sáo giảm bớt chút, ngày mai kéo thêm một thùng tào phớ đi bán.”

Mạch Nha cũng biết nếu làm quá nhiều, chỉ sợ các nàng mệt mỏi, ngay cả lão huynh lừa cũng kháng nghị mất thôi. Kỳ thật loại bán hàng rong thế này thì không có khả năng lâu dài. Liền tính không phải ngày mùa, thì trong nhà còn một đống lớn việc linh tinh. Nếu không phải Lý thị giúp đỡ, các nàng làm sao mà buôn bán được.

“Ta đây buổi tối sẽ đem sữa đậu nành xay tốt. Ngày mai sẽ dậy sớm một chút để nấu. Bất quá, ta còn là nghĩ mang thêm một thùng sữa đậu nành, chính là loại không thêm nước chát, uống vào cũng không tồi, ngày mai cứ mang chút đi thử!”

Ăn qua cơm trưa, Đông Sinh đem Lý thị đưa về nhà. Mấy ngày này ở bên ngoài bôn ba, tinh thần nàng lại càng trở nên tốt hơn, tươi cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều. Tuy rằng chân cẳng vẫn còn chưa quá tốt, nhưng có thể nói, nhân sinh có hy vọng, có mục tiêu, giống như con đường phía trước của một lần nữa được chiếu sáng lên. Còn có một chuyện rất quan trọng, nàng nghĩ phải nhanh chóng đem Mạch Nha cưới về nhà. Nha đầu có khả năng như vậy, nếu như bị người khác cướp đi, nàng không phải là thương tâm muốn chết sao.

Mỗi ngày Đông Sinh đều hạ lưới ở đoạn sông nhỏ, ngày nào cũng đều có thể thu v không ít cá, sân Điền gia giờ sắp phơi đầy cá rồi.

Đương nhiên, cũng đưa sang nhà Lý thị rất nhiều.

Măng đều thu xong rồi, trên núi măng cũng đều già rồi, không thể ăn nữa.

lá cây da cứ cách hai ngày thì đi lấy, như thế thì heo con sẽ thường xuyên được ăn lá tươi.

Rau dưa cây cối trong vườn lớn lên phá lệ tươi tốt. Điền thị bón phân đều đều, cho nên rau dưa trong vườn so với nhà người khác đều lớn lên tốt hơn. Cây bắp lại càng lớn nhanh, đã cao đến đầu người rồi. Không lâu nữa, chúng sẽ kết những ra bắp ngô. Điền thị từ nhà Nhị Nữu gia xin về một ít mầm cây bí đỏ, tới rồi mùa thu, trong nhà nhất định đều sẽ được mùa.

Mạch Nha sáng sớm đã ở chỗ đất trồng rau, ngẫu nhiên phát hiện một quả dưa chuột to ẩn mình dưới mấy cái lá cây.

Đây là lần đầu tiên nàng thu được trái cây tự trồng, cao hứng muốn hỏng rồi: “Ca ca, dưa chuột kết quả rồi!”

Đông Sinh rầu rĩ nói: “Kết quả thì kết quả thôi, về sau nó còn kết càng nhiều dưa chuột, cà chua cũng sẽ kết, những cây khác đều sẽ kết a!”

Mạch Nha vẫn là ngây ngốc cười, dùng nước rửa qua loa, không nhịn được mà cho vào miệng cắn: “Oa, ăn ngon quá!”

Đông Sinh không thể hiểu được nhìn nàng, thầm nghĩ còn không phải là dưa chuột thôi sao, còn có thể ăn vui vẻ như thế?

Mạch Nha nhưng không để ý, năm nay nhà nàng trồng không ít rau dưa. Hiện tại lục tục bắt đầu kết quả, cứ như vậy, gia vị của nàng có thể càng thêm phong phú.

Trên dây dưa chuột còn treo mấy quả dưa chuột lớn nữa, Mạch Nha hái xuống, rửa sạch, để lại mấy quả để giữa trưa là rau trộn. Còn lại nàng cắt thành sợi mỏng, dùng để nấu canh sương sáo cùng tào phớ thì rất ngon.

Hôm nay thời tiết có chút khác thường, còn chưa tới giữa trưa, một đám mây đen lớn từ chân trời đè ép lại đây, mắt thấy trời sắp đổ mưa to rồi.

“Ca, ngươi xem hôm nay có phải trời muốn mưa hay không?”

Đông Sinh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Khẳng định muốn mưa, còn là mưa to nữa!”

“Kia cây cải dầu trong đất thì làm sao bây giờ, muốn đi xem hay không?”

“Ân, ta đây liền đi.” Đông Sinh cũng khẩn trương lên. Không khí trong nhà sau một chút liền trầm xuống.