Chương 7

Ngọn đèn xung quanh vụt tắt, gió lạnh thổi bay mái tóc rối bù của hắn, tôi đột ngột không kịp cảnh giác mà bắt gặp một đôi mắt mờ mịt.

Tôi dời tầm mắt, mặt không cảm xúc mà chuẩn bị quay người bỏ đi.

"Nhiễm Nhiễm..." Hắn mở miệng gọi tôi.

Ngay sau đó như là chợt nhận ra điều gì đó, vẻ mặt lại trở về nét lạnh lùng như xưa: "Sao cậu lại ở đây?"

Người này mắc b.ệ.n.h gì à?

Tôi ngại xúi quẩy, nên vội bước đi nhanh.

Hắn lại chợt cười khẩy.

Giọng khàn khàn từ sau lưng truyền đến.

"Đừng tưởng là tôi không biết, cậu đến đây làm chúa cứu thế.”

"Cậu thích nhất vào thời điểm người ta thảm hại không thể tả, trịch thượng bố thí sự giúp đỡ.”

"Cậu cho là thế này thì tôi sẽ thích cậu à?”

"Hoàn toàn ngược lại.”

"Tôi hận nhất dáng vẻ giả nhân giả nghĩa này của cậu đấy."

Tôi sửng sốt.

Lúc nhận ra hắn đang nói gì, tôi tức đến run người.

Hắn nhìn nhận tôi thành như vậy?

Tôi thích hắn, quan tâm hắn, ở trong mắt hắn chính là trịch thượng bố thí, là giả nhân giả nghĩa?

Mười năm qua tôi đã yêu một người ngu xuẩn không phân biệt đúng sai như vậy sao?

“Cậu sai rồi.” Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh, “Tôi không phải đến đây làm chúa cứu thế.”

Sau đó bước nhanh về phía trước, vung tay phải tát cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.

"Bà đây đến để bỏ đá xuống giếng*! Hừ, kẻ vong ơn bội nghĩa!"

(*) bỏ đá xuống giếng: đại ý là thấy một người đang gặp khó khăn thì đổ thêm dầu vào lửa, khiến người đó càng chật vật hơn

Đánh xong, tôi hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, quay người bỏ đi.

Chỉ chừa lại Thẩm Thanh Thư ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ.



Kể từ lần tôi tặng kẻ vong ơn bội nghĩa đó một cái tát.

Cả người tôi khoan khoái hơn hẳn.

Lúc ở trường, tôi và hắn cũng sẽ ăn ý mà giả làm người lạ.

Thỉnh thoảng cũng vẫn có thể nghe thấy tin về hắn và Hứa An Nhiên.

Hắn vì Hứa An Nhiên mà chép tay mấy trăm trang vở ghi.

Hắn vì Hứa An Nhiên mà đ.á.n.h nhau với tên côn đồ ngoài trường.

Hắn vì Hứa An Nhiên mà đi hơn mười cây số mua bánh ngọt mới ra lò.

Trước đây tôi chỉ nhờ hắn giúp tôi rót cốc nước, hắn cũng chê tôi lắm chuyện.

Quả nhiên, tôi không thể so được với người hắn yêu.

Biết được những chuyện này, tôi chẳng có chút cảm giác ghen tuông gì, thậm chí còn muốn mắng hắn một câu ngu xuẩn.

Tôi từng yêu Thẩm Thanh Thư, không chỉ vì vẻ bề ngoài.

Mà còn vì tôi thích sự kiên cường bất khuất của hắn.

Tôi thích hắn vì hắn thông minh lại sáng suốt, có tài nhưng số phận kém may mắn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu tôi ở trong hoàn cảnh của hắn, tôi cũng sẽ không thua kém hắn.

Còn sự kiên cường bất khuất gì ấy, thì bản thân tôi cũng rất kiên cường bất khuất.

Sau khi cách xa Thẩm Thanh Thư, cuộc sống của tôi dần dần đi vào quỹ đạo.

Vệ Tinh ngại không khí xung quanh Thẩm Thanh Thư ngột ngạt, nên cũng chuyển xuống ngồi phía sau, mỗi ngày quấn lấy tôi đòi tôi giảng bài.

Sau khi thấy tài liệu ôn tập tôi chuẩn bị cho kỳ thi tuyển thẳng vào trường Đại học T, Tiêu Niên không biết ăn phải cái gì, ngủ cũng không ngủ, mà cùng tôi và Vệ Tinh học tập, đến kỳ thi tháng còn tiến bộ đạt hơn 100 điểm…