Chương 8

Ba mẹ cậu ấy nhiệt tình mời tôi và Vệ Tinh đến nhà cậu ấy ăn cơm.

Trong bữa ăn, mẹ cậu ấy thân thiết nắm lấy tay tôi, muốn nhận tôi làm con gái nuôi.

Nhưng lại bị Tiêu Niên ngồi bên cạnh ngăn lại.

Cậu ấy đút hai tay vào túi, thản nhiên nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn nhận người thân, thì còn cách khác đấy.”

Tôi giả vờ nghe không hiểu, cúi đầu trêu đùa cún con đang nhảy nhót ở dưới gầm bàn ăn.

Cún con rất dễ thương, nên tôi không kìm được mà cho nó ăn một miếng ức gà.

Chú chó kích động mà nhào lộn hai vòng về phía tôi.

Nhìn xem.

Đến chó còn hiểu, được người ta giúp đỡ thì phải biết ơn.

Thế mà có một số người lại không hiểu.

Cuộc thi đang đến gần, tôi bắt đầu tích cực tiến hành kế hoạch ôn tập.

Thẩm Thanh Thư dần biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Lần tiếp theo tôi gặp hắn là ở cửa phòng dụng cụ thể dục.

Giáo viên thể dục nhờ tôi đi lấy bóng rổ cho lớp.

Vừa bước tới cửa phòng dụng cụ thể dục, tôi liền nhìn thấy hắn đang đứng trước cửa.

Thẩm Thanh Thư cúi đầu, hốc mắt đỏ hoe, nhìn qua giống như một con chó đi lạc.

Mà cửa phòng dụng cụ hé mở, đứng ngoài có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng Hứa An Nhiên nói chuyện với bạn cô ta.

"An Nhiên, cậu dám ăn đồ cậu ta tặng hả? Ba cậu ta chính là người đ.i.ê.n, ai biết trong người cậu ta có virus gì đó không cơ chứ?" Bạn cô ta ghét bỏ nói.

"Không phải virus." Giọng Hứa An Nhiên từ từ vang lên,"Là gen, cậu nhìn xem cái mặt ngày nào cũng u ám của hắn đi, hẳn là ít nhiều cũng dính chút gen của lão đ.i.ê.n đó... Có điều cũng không sao, chơi chơi thôi mà.”

Bạn cô ta cười như điên: "Hahahahahahaha, nhưng cậu ta có vẻ rất nghiêm túc, nghe nói vì nuôi cậu, cậu ta làm thêm một lúc ba công việc lận, cười chet mất, cũng si tình đấy.”

"Tại cậu ta ngu xuẩn thôi, tùy tiện trêu chọc liền cắn câu." Hứa An Nhiên cười khinh, "Đúng rồi, ở trước mặt cậu ta cũng đừng nói mấy lời này, cố mà diễn đi, chứ con cún điên này tôi tạm thời còn chưa chơi đủ đâu.”

Tay cầm bánh ngọt của Thẩm Thanh Thư khẽ run nhẹ.

Tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của cô gái mình yêu đến si mê.

Thật sự là...

Đáng đời.

Nghe thấy mấy lời của Hứa An Nhiên, tôi cũng đã hiểu ra.

Dựa vào tính cách của cô ta, có lẽ kiếp trước cô ta sẽ không viết thư tình cho Hứa Thanh Thư. Cô ta nói như vậy chỉ là vì nói xấu tôi, chọc giận Tần Dã.

Kiếp này tôi không muốn tham gia vào cốt truyện kịch tính cẩu huyết của bọn họ nữa, nên quay người định rời đi.

Nhưng lại bị Thẩm Thanh Thư nắm chặt cổ tay.

"Buông tay!"

Tôi giãy không ra, bị hắn kéo một mạch ra ngoài.

Hắn nổi điên đẩy tôi vào góc.

Đôi mắt lạnh lùng ấy, lúc này tràn đầy căm hận.

"Chuyện của ba tôi là cậu tung tin ra à?”

"Bạch Nhiễm, hiện tại cậu vừa lòng chưa?”

"Cậu thích tôi đến thế cơ à? Thích tôi đến mức không ngại phá hủy tình cảm giữa tôi và cậu ấy??"

Tôi tức đến mức nhấc chân đá hắn.

Sớm chiều ở chung mười năm trời, dù là không có tình yêu, cũng nên có tín nhiệm cơ bản.