Chương 9

Nhưng cũng may, tôi đã không còn ôm hy vọng với hắn từ lâu rồi.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn:

"Thẩm Thanh Thư, cậu mắc chứng hoang tưởng bị hại à? Chuyện của ba cậu không phải là do ngày đầu tiên chuyển trường chính miệng cậu nói ra hả?”

"Thích cậu? Sao da mặt cậu dày thế?”

“Hứa An Nhiên nói đúng lắm, cậu đúng thật là cái đồ ngu xuẩn.”

Không ngờ, Thẩm Thanh Thư lại không phản bác.

Như thể lòng tin đang dần vỡ vụn, hắn suy sụp dựa vào tường từ từ trượt xuống, cuối cùng ngã gục xuống đất.

Tôi từ trên cao nhìn xuống hắn, trong lòng cảm thấy hả hê.

Loại cảm giác tận mắt nhìn thấy người mình yêu lộ ra bộ mặt thật, tôi rất hiểu.

Dù sao trước đây khi đẩy cửa biệt thự ra, tôi cũng có cảm giác tương tự.

Đúng là phong thủy thay phiên luân chuyển.

Mái tóc rối bù bay xuề xòa trước mặt, Thẩm Thanh Thư cúi đầu, ánh mắt hờ hững, vẻ mặt chet lặng, vẫn bất động dựa vào tường, giống như một mảnh ngọc vỡ, cô độc lại thê lương.

Tôi từ từ thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng của hắn.

Ước gì có thể chụp ảnh lại, mỗi khi tâm trạng không tốt sẽ lấy ra cười một cái.

Đột nhiên, người trước mặt cười khẽ ra tiếng.

Sau đó nước mắt hắn trào ra.

Hả? Thực sự điên rồi sao?

Tôi nghe thấy hắn gần như nghẹn ngào nỉ non: "Là lỗi của tôi… Tôi không nên…”

Lúc này, tôi chợt hiểu ra.

Thẩm Thanh Thư là người thông minh.

Trong khoảng thời gian này, hắn không hẳn không nhận thấy Hứa An Nhiên rất khác lạ.

Chỉ là mười năm ở kiếp trước, hắn đã dành quá nhiều tâm tư cho thứ tình cảm hư ảo đó.

Vì vậy, hắn nhất mực lừa mình dối người.

Hiện tại bộ lọc bị đập bể một cách tàn nhẫn.

Hắn không thể tin được, không muốn bản thân mình vì một người như vậy, mà trả giá bằng cả mạng sống.

Do đó, bèn đem trách nhiệm đổ lên người vô tội như tôi.

Tôi nhìn vành mắt đỏ hoe của Thẩm Thanh Thư, cười khẩy.

Bất luận kiếp trước hay kiếp này.

Hắn vẫn là kẻ hèn nhát như thế.

Tôi không muốn nhìn dáng vẻ hắn hối hận đến mức phát điên nữa, không chút do dự quay người bỏ đi.

Chỉ chừa lại mình hắn vừa khóc vừa cười ở phía sau.

Tôi không ngu xuẩn như Thẩm Thanh Thư.

Sống lại một kiếp, tôi sẽ không lãng phí thời gian của mình cho người không xứng đáng, khiến bản thân mình trông người không ra người mà ma không ra ma.

Từ sớm tôi đã khuyến khích ba mẹ đầu tư vào một số ngành công nghiệp mới nổi trong thời gian tới.

Đồng thời còn kéo thành tích của Vệ Tinh lên không ít.

Không thi đỗ vào ngôi trường yêu thích hằng mơ ước là điều hối tiếc lớn nhất của Vệ Tinh ở kiếp trước.

Lần này cô ấy có thể như ước nguyện.

Mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt.

Sau ngày hôm đó, nghe nói Thẩm Thanh Thư và Hứa An Nhiên cãi nhau to.

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi.

Điều duy nhất liên quan đến tôi chính là, hắn không còn vây quanh Hứa An Nhiên, trái lại còn vùi đầu vào đọc sách.

Moá, sao vẫn còn dính líu đến tôi chứ?

Suy cho cùng, kiếp trước hắn đã từng tham gia cuộc thi này, nên ít nhiều vẫn còn nhớ một chút đề bài.

Tôi chỉ có thể nỗ lực hơn so với hắn thì mới có thể đánh bại hắn.

Vệ Tinh và Tiêu Niên đều nhận ra tôi rất khác thường.

Nhưng hai người đều ăn ý không đi làm phiền tôi.