Chương 28: Số 177 Vân Điên

Lời nhắc nhở của người đàn ông rất tự nhiên tùy ý, xen lẫn tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ, mọi thứ đều tràn đầy sự ấm áp.

An Tống dùng thìa khuấy hai lần, mùi gừng nồng nặc xộc lên mũi.

Cô nhấp một ngụm, vị ngọt vừa phải, pha chút cay cay của gừng tươi.

An Tống ngửa đầu uống nửa bát, hai má cũng bị hơi nóng bay lên có chút ửng hồng.

"Gần đây mỗi tối vẫn đến trường học?"

An Tống liếʍ chút nước trên khóe miệng lắc đầu nói: "Không có, bọn họ tiến hành thi cuối kỳ, lớp học buổi tối đều bị hủy rồi."

Người đàn ông tao nhã rót hai tách trà, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, "Nếu đã thích lập trình, vì sao không tính đến chuyện đi học chuyên sâu?"

Thông tin mà trung tâm y tế ghi nhận cho thấy, học vấn mà An Tống điền vào là bậc trung học phổ thông.

Ở độ tuổi hiện tại của cô ấy, lẽ ra nên đến trường và tận hưởng những năm cuối đại học.

Mà không phải mỗi ngày đều không có gì làm, làm một số công việc bán thời gian nguy hiểm và vô nghĩa.

An Tống cầm chiếc thìa, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông, "Tôi đã học qua đại học, chỉ là được nửa chừng thì nghỉ học rồi."

Cho dù bác sĩ Dung nói rất khéo léo, cô vẫn có thể nghe ra thâm ý trong đó.

An Tống lại uống thêm một ngụm canh gừng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ phủ đầy hạt mưa, "Không lâu sau năm thứ hai, trong nhà... xảy ra chuyện, tôi đã làm thủ tục nghỉ học."

Dung Thận đã sáng tỏ cụp mắt nhấp một ngụm trà, mười tám tuổi là sinh viên năm hai, có lẽ là bỏ qua một cấp hoặc là nhập học sớm hơn một tuổi.

Người đàn ông nghĩ vậy, liền nhẹ nhàng hỏi lại: "Không nghĩa đến việc tiếp tục quay lại học?"

An Tống trầm tĩnh nhìn Dung Thận, thật lâu mới nói: "Trở về chỉ khiến vô số người bới móc chuyện của gia đình tôi. Kỳ thực tôi không cần... quan tâm như vậy."

Nghe thì có vẻ là quan tâm, thật ra ngoài sự thương hại và đồng cảm, theo nhau mà đến còn có vô số ánh mắt bàn tán dị nghị khác nhau.

Con người luôn nói rằng đại nạn không chết ắt sẽ có mai sau, thế nhưng chỉ có người thật sự trải qua điều đó, mới chẳng hề cần đến cái loại "hạnh phúc mai sau" hùng hồn này.

Lúc này, người đàn ông đặt tách trà đến trước mặt An Tống, sau đó từ từ xắn tay áo lên, giọng điệu hướng dẫn giải thích nói: "Nếu đã không muốn bị người ta nói về quá khứ, cũng có thể đổi một thành phố khác và bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa, tốt hơn là bỏ chạy hết lần này đến lần khác. "

An Tống sững sờ, nhìn dáng vẻ thư thái bình tĩnh của người đàn ông, tâm trạng hoảng hốt.

Sự im lặng lan tràn trong căn phòng, tiếng mưa bên tai càng ngày càng lớn, trở thành một âm thanh duy nhất lúc này.

An Tống từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới việc rời khỏi Hương Giang để đến các thành phố khác sinh sống.

Chưa hề.

Dù cuộc sống có vất vả đến đâu, cũng chưa từng suy nghĩ như vậy.

Sau khi được bác sĩ Dung hướng dẫn, cô theo bản năng phản bác lại: "Nhà của tôi ở đây."

Đôi chân dài của người đàn ông bắt chéo, cùng phong thái chững chạc thành thục khiến anh trông đặc biệt đáng tin cậy.

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, mở miệng liền phủ nhận cách nghĩ

của cô: "Quan niệm sai rồi. Không phải bởi vì nhà ở đây, mà là cô ở đâu mới là nhà."

Không phải như nhau sau?

An Tống hơi nhíu mày, tỏ vẻ không đồng ý.



Nhưng do dự một lúc, sau khi xem xét kỹ lưỡng, cô thực sự cảm thấy rằng logic này có thể hiểu được.

Một mình cô đơn, bốn bể là nhà.

Đây mới là lý tưởng mà bác sĩ Dung muốn truyền cho cô.

An Tống nắm lấy góc áo vuốt nhè nhẹ, ánh mắt từ nghi ngờ chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng có chút giảo hoạt mà nhìn về phía người đàn ông, "Bác sĩ Dung, anh tiếp theo đây có phải muốn đề nghị tôi suy nghĩ về... Trạm Châu không?"

Mọi thứ đều xảy ra trong thoáng chốc.

An Tống không ngốc, ngược lại cô tỉnh táo sáng suốt, xinh đẹp mà còn thông minh.

Tiếp xúc với Dung Thận nhiều hơn, cũng có thể tìm ra một số nội tình.

Anh giỏi nhất trong việc từng bước dẫn dắt mạch suy nghĩ của người khác một cách thuyết phục.

An Tống suy nghĩ một chút đã có thể đoán ra dụng ý của người đàn ông.

Thay đổi một thành phố, bắt đầu lại lần nữa, thực sự rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô.

Và Trạm Châu là sự lựa chọn tốt nhất, bởi vì anh cũng ở đó.

Nếu cô chuyển đến đó, tương lai bọn họ sẽ ở trong cùng một thành phố, không những có thể duy trì việc tiếp nhận trị liệu, còn không cần phải hàng tuần đi đi lại lại, một công đôi việc.

An Tống cảm thấy phỏng đoán như vậy là hợp tình hợp lý, suy cho cùng bác sĩ Dung cũng đã nói qua điện thoại, hôm nay muốn cùng cô nói chuyện về việc sắp xếp điều trị trong tương lai.

Lúc này, Dung Thận đã chụp được rõ ràng sự gian xảo trong mắt của An Tống, cho dù bị lời nói của cô làm bại lộ, phong thái của người đàn ông vẫn ung dung thẳng thắn, bình tĩnh vững vàng như cũ.

"Trạm Châu mùa đông ẩm ướt, mùa mưa kéo dài nên có thể không thích hợp với cô. Chọn một thành phố mà cô thích hoặc vừa mắt. Còn chọn như thế nào, vẫn nằm ở bản thân cô."

An Tống ngây ra, xấu hổ gãi gãi trán: "..."

Ồ, hình như là cô tự cho mình thông minh rồi.

Chút thất vọng xẹt qua trong ánh mắt cô, còn người đàn ông cử chỉ tao nhã cầm một tách trà, phong độ ngời ngời trước sau như một, đẹp trai lịch lãm.

An Tống lặng lẽ quan sát, nhất thời không chắc chắn được chủ ý.

Bác sĩ Dung trước mặt hoàn toàn một người đàn ông kiệm lời, chẳng những tài giỏi toàn diện, trong từng lời lẽ cũng đầy sự cân nhắc tinh tế tỉ mỉ.

Ngược lại thì cô tự cho mình là đúng, quá nhạy cảm rồi.

Sự yên lặng âm thầm lan tỏa.

Khóe mắt An Tống liếc nhìn người đàn ông đối diện, thấy anh bình tĩnh như thường, không phải do sự hiềm nghi của cô mà không nói, càng giống như tư thái của người quân tử phóng quang tế nguyệt*.

*Phóng quang tế nguyệt: là một ẩn dụ cho tính cách cởi mở, ngay thẳng, bộc trực

Ánh mắt cô chợt lóe lên, thẹn thùng mở miệng phá tan sự trầm mặc, "Những gì anh nói... tôi sẽ cân nhắc kỹ càng."

Dung Thận rũ mí mắt xuống, đôi môi mỏng cong lên thành nụ cười, "Cứ thuận theo trái tim mình là được, mọi thứ không cần miễn cưỡng, nếu thật sự không muốn rời bỏ Hương Giang, vậy thì phải học cách buông bỏ quá khứ." . ngôn tình ngược

An tổng nói biết rồi.

Thực ra, không ai muốn buông bỏ hơn cô, nhưng quá trình đó phải nói rất khó khăn.

.....



Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, âm thanh hạt mưa đập cửa sổ không ngừng bên tai.

An Tống lại uống thêm nửa cốc nước gừng, cảm giác khó chịu trong người cũng thuyên giảm rất nhiều.

Một lúc sau, có người gõ cửa.

Trình Phong cầm một cái khay bước vào, bên trên đặt hai cái đĩa, tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào nồng nàn.

"An tiểu thư, ngài Cửu vừa bảo nhà bếp làm điểm tâm. Cô ăn thử xem có hợp khẩu vị không, không thích có thể làm lại."

An Tống kinh ngạc, thấp giọng cảm tạ.

Lúc cô vào cửa đã không nhìn toàn bộ khu vườn, cứ nghĩ đây chỉ là một nơi giải trí, thư giãn bình thường, không ngờ lại có một gian bếp riêng.

Khu phố cổ này đã được liệt vào danh sách các đơn vị được bảo vệ từ lâu, cách đây không xa chính là địa điểm lãnh sự quán cũ.

Nghĩ lại thì, ở một địa điểm như vậy, nó phải là một câu lạc bộ tư nhân.

An Tống nhìn bánh nếp đường nâu và bánh trôi trân châu trên đĩa, lại ngẩng đầu nhìn thấy Trình Phong đang cúi người thì thầm vào tai người đàn ông điều gì đó.

"Bây giờ?"

Trình Phong mím môi đáp: "Đã đến ngoài cửa rồi."

Dung Thận cau mày, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần, đứng dậy nói với An Tống, "Ăn lúc còn nóng, nếu như chán, lát nữa để Trình Phong chơi trò chơi board với cô, tôi đi chút rồi về. "

An Tống gật gật đầu, "Ừm, anh bận đi, không cần để ý đến tôi."

Người đàn ông rời khỏi phòng nghỉ với những bước đi vững chắc, còn Trình Phong đã hiểu ngầm trong lòng liền ngồi đối diện cô, "An tiểu thư, cô ăn trước đi, ăn xong chúng ta cùng chơi."

An Tống không nỡ từ chối nên gắp một miếng bánh nếp đường nâu, cho vào miệng nhai từ từ.

"Anh Trình..." An Tống nuốt thức ăn vào miệng, vừa mở miệng, Trình Phong đã xua tay ngắt lời cô: "Đừng đừng, gọi tôi Trình Phong là được, anh Trình quá xa cách rồi."

An Tống câu lên khóe miệng, nở ra một nụ cười rất bình tĩnh, "Câu lạc bộ này tên là gì?"

Vẻ mặt Trình Phong sững sờ: "..."

Có lẽ nhìn thấy anh có gì đó không thích hợp, An Tống cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi chỉ tùy ý hỏi chút, nếu không tiện..."

"A, tiện, tiện." Trình Phong gãi gãi sau đầu, buồn cười trong lòng nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

An tiểu thư thực sự rất thú vị.

Đã vào trong hội trường rồi, vậy mà còn nghĩ rằng là câu lạc bộ.

Nghĩ lại, thực sự có rất nhiều câu lạc bộ tư nhân với lượng tiêu thụ cao trong con hẻm trên đường Vân Điên.

Mà ngài Cửu lại đặc biệt ra lệnh đưa An tiểu thư vào bằng cửa sau, nên không có gì lạ khi cô hiểu lầm.

Trình Phong hắng giọng, bắt đầu đàng hoàng trịnh trọng nói hươu nói vượn: "Đây là số 177 đường Vân Điên. Nơi đây thường ít người và yên tĩnh nên rất thích hợp để nghỉ dưỡng. Nếu sau này cô không liên lạc được với ngài Cửu, đến đây nhất định sẽ gặp được anh ấy. "

An Tống âm thầm ghi nhớ trong lòng: "Anh ấy thường xuyên tới đây?"

"Ừm." Trình Phong làm như thật gật đầu, "Thường xuyên như vậy. Khu này phong cảnh đẹp, cách xa thành thị, sân sau còn có suối nước nóng. Tôi cũng thường xuyên tới đây."

Trình Phong ưỡn ngực oai phong hùng dũng, cảm thấy bản thân chính là hiện thân của thần trợ công, nhất định không nên quá đắc ý.