Chương 29: Thiết cốt nhu tình

*Thiết cốt nhu tình: nhẹ nhàng tình cảm

Ở phía bên kia, trong phòng khách của ngôi nhà chính ở sân trước, toàn thân Dung lão phu nhân là bộ trang phục thời Đường đang ngồi trang trọng trong đại sảnh, trên cổ tay còn đeo chuỗi tràng hạt, khá uy nghiêm nói: "Tiểu Vãn, để A Kỳ đưa cháu đi dạo xung quanh, bà với Tiểu Cửu nói chút chuyện trước. "

Văn Vãn đầy áy náy nhìn Dung Thận, sau đó ưu nhã đứng dậy, "Được, cháu không đi xa, có chuyện gì bà cứ để quản gia Lý gọi cháu."

Câu nói "Cháu không đi xa" dường như có ý nghĩa gì đó.

Người đàn ông liếc nhìn bóng dáng cô gái đi ra khỏi phòng khách, một lát sau uể oải đỡ trán, trầm giọng trêu đùa: "Trời mưa to như vậy, bà còn đi ra ngoài, không sợ bị thấp khớp đau nhức sao?"

Dung lão phu nhân khẽ ậm ừ, cười nửa miệng: "Buổi sáng Tiểu Vãn đi cùng bà đến bệnh viện. Vừa vặn cách đây không xa, nên tiện thể qua để tránh mưa."

Đối với cái cớ của Dung lão phu nhân, người đàn ông không tỏ rõ ý kiến.

Bà cháu mỗi lần gặp mặt không thể tính là giương cung bạt kiếm, nhưng không khí cũng không thể coi là hòa thuận.

Dung lão phu nhân cầm lấy chuỗi hạt gảy hai lần, sau một hồi thở dài, bà giảng đạo nói: "Cháu nhìn cháu xem, Tiểu Vãn người ta khó lắm mới tới một lần, không nói đến thái độ tiếp đãi khách cơ bản, nhưng cháu cái bộ dáng xa lạ lãnh đạm này trông có hợp tình hợp lý không."

Người đàn ông khẽ cau mày không thể hiện cảm xúc gì, giọng điệu trầm xuống vài phần, "Bà cũng đã bảo cô ấy đến nhà cháu tùy ý đi dạo rồi, còn muốn cháu đối xử với cô ấy như thế nào?"

Số 177 Vân Điên, là nhà riêng của anh.

Ngay cả lũ bạn tri kỷ cùng với Tô Ngật Đình cũng hiếm khi có cơ hội đi lang thang ở đây.

Bà cụ đây là chắc chắn rằng anh sẽ không làm bẽ mặt bà trước mặt người ngoài nên cố tình làm vậy.

Dung lão phu nhân biết tính cách của anh, thái độ không khỏi mềm xuống, "Tiểu Vãn tri thư đạt lý*, còn là danh môn khuê tú*, làm sao mà lại không lọt vào mắt của cháu? Hai năm nay Văn gia ở Thành Nam phát triển nhanh chóng, nếu cháu cưới con bé, chẳng khác gì liên minh mạnh mẽ, vả lại... "

*Tri thư đạt lý: có tri thức hiểu lễ nghĩa

Chưa kịp dứt lời, người đàn ông đã lấy điếu thuốc từ ngăn tủ dưới ra, đưa lên môi, giọng nói mơ hồ: "Theo lời bà nói như vậy, có rất nhiều gia tộc phát triển tốt hơn nhà họ Văn, lẽ nào muốn cháu kết hôn với mỗi người?"

"Cháu đang nói cái gì vậy!" Dung lão phu nhân vỗ xuống ghế sô pha, "Nhà nào cũng có con gái, nhưng đâu có thể so sánh với Tiểu Vãn? Đệ nhất danh viện ở Hương Giang lẽ nào vẫn không xứng với cháu sao?"

Dung Thận mím môi mỏng rít một hơi thuốc, khói thuốc bay đi, làm mờ đi dung mạo anh tuấn bức người của anh, "Hư danh mà thôi."

Dung lão phu nhân giận đến mức không nói nên lời.

"Được rồi, bà vẫn là nên chăm sóc thân thể thật tốt, đừng vì chuyện của cháu mà bận tâm nữa, nên làm như nào trong lòng cháu biết rõ." Người đàn ông dập nửa điếu thuốc còn lại, thở dài: "Cháu bảo lão Lý đưa bà lên lầu nghỉ ngơi, đợi mưa tạnh sẽ tiễn bà về."

Dung lão phu nhân khịt mũi giả bộ tức giận: "Bà nhìn cháu chính là bị cô gái ngoài kia mê hoặc tâm trí rồi. Cái người An Tống đó có phải là hôm nay cũng tới không, cháu đem người qua đây bà xem!"

Ngay khi những lời này phát ra, phòng khách chìm vào sự im lặng chết chóc.

Dung Thận vẫn ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn, bắt chéo đôi chân dài, cánh tay đặt lên tay vịn, rõ ràng là thái độ bình tĩnh dễ gần, nhưng đường nét trên khuôn mặt căng lên ác liệt, giữa hai lông mày cũng ẩn giấu sự khó chịu cực kỳ.

Thấy vậy, Dung lão phu nhân liếc anh một cái, "Làm sao? Cháu đối xử với người ngoài như vậy còn muốn dùng thái độ này với bà?"

Khí thế âm thầm nhưng mạnh mẽ của người đàn ông vẫn không hề giảm bớt, thong thả ung dung lên tiếng: "Bà nội, bà biết đấy, cháu không thích bà xen vào chuyện riêng tư của cháu quá nhiều. Lần sau muốn biết gì có thể hỏi thẳng cháu. Còn với tai mắt của bà tốt nhất là sớm bỏ đi."

Dung lão phu nhân có chút mất mặt, thở dài nói, "Bà như vậy còn không phải vì tốt cho cháu."

"Tâm ý nhận rồi. Vân Điên không giống nơi. Nếu bà thực sự muốn tốt cho cháu, vậy đừng có kiểm soát cháu."

Những lời này nói ra rất thẳng thắn, cũng bộc lộ ra thái độ không được xía vào của người đàn ông đối với một số chuyện.

"Được, người bà sẽ rút về, nhưng cháu nói cho bà biết, An Tống có phải đến đây không?"

Dung lão phu nhân dường như đã thỏa hiệp, nhưng trong ngôn từ vẫn cố chấp muốn nhìn thấy An Tống.

Lúc này, vẻ mặt Dung Thận hòa dịu nhìn Dung lão, trong ánh mắt ẩn chứa sự thâm thúy, "Thời điểm đến, tự nhiên sẽ để hai người gặp mặt. Về phần Văn Vãn, bà đừng hao tổn tâm tư nữa, cháu với cô ấy không thích hợp."

Dung lão phu nhân cau mày, chuyển sang mục đích thứ hai: "Cho dù không phải Tiểu Vãn, thiên kim của những gia tộc khác cháu cũng nên cân nhắc xem xét cho thỏa đáng. Sắp tới sinh nhật của Tiểu Vãn rồi, bà đã bảo người giúp con bé tổ chức tiệc sinh nhật ở câu lạc bộ trường đua ngựa. Đến lúc ấy các cô gái trong danh sách xem mắt sẽ được mời, bất kể cháu có chuyện gì lớn, đến ngày đó nhất định phải tham dự, tiện thể... gọi cả An Tống cũng tới đi. "



.....

Ở sân sau, Văn Vãn và A Kỳ đi qua dãy hành lang che mưa, vô tình đã tới căn nhà gỗ tách rời gần đó.

"Cô Văn, căn nhà này là phòng nghỉ ngơi, bên trong có phòng xem phim và sảnh chức năng, nơi ngài Cửu thường nghỉ ngơi thư giãn."

Văn Vãn đã đến số 177 Vân Điên, nhưng chỉ bị hạn chế, đa phần thời gian đều ở nhà trước, cái sân sau yên tĩnh và riêng tư trái ngược thế này, trước đây cô chưa có cơ hội đặt chân vào.

Cô cất bước đi dưới mái hiên che mưa, liếc mắt nhìn vài cái, giọng nói ấm áp nói: "Ừm, trở về đi, lão phu nhân lát nữa lại không tìm được chúng ta."

"Cô Văn..."A Kỳ hôm nay gánh vác trách nhiệm nặng nề, lại sợ quá rõ ràng, nên chỉ có thể cười trừ nói: "Cô thật khó mới có thể đến sân sau tham quan, không định vào xem chút sao? "

Nghe nói vị An tiểu thư, lúc này đang ở trong phòng nghỉ.

Văn Vãn nhìn thoáng qua căn nhà gỗ, suy nghĩ lịch sự từ chối, "Không, anh Cửu không ở đây, tùy tiện đi vào không thích hợp."

A Kỳ đành chịu, vươn cổ nhìn căn nhà gỗ, "Cái này... tôi thấy Trình Phong hình như đang ngồi ở bên cửa sổ, nếu không thì tôi đi gọi cậu ấy ra ngoài dẫn chúng ta đi dạo?"

Văn Vãn liếc nhìn A Kỳ đang làm tròn bổn phận, không muốn phủi ý tốt của anh, liền gật đầu đồng ý, "Anh gọi điện thoại hỏi trước đi, nếu tiện thì đi qua."

Tuy nhiên, trước khi cuộc gọi được thực hiện, Trình Phong cũng nhìn thấy bóng người ở hành lang qua cửa sổ.

Anh thầm nói có chuyện không ổn, vừa định nói, An Tống cũng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vào lúc này, ánh mắt của hai cô gái chạm nhau trong mưa.

Khoảng cách không xa không gần, An Tống nhìn Văn Vãn, có thể thấy được sự sang trọng, trang nhã của những người giàu có từ cách ăn mặc của cô ấy.

Người con gái dưới mái hiên mặc một bộ đồ tiểu hương phóng* màu thẫm, trang điểm nhẹ, đội một cái mũ hình quả bóng, dáng đứng rất nho nhã, nhìn đâu cũng thấy được sự tinh tế.

*Phong cách tiểu hương phóng: là nói đến phong cách Chanel, đây là lựa chọn hàng đầu cho những cô gái theo đuổi sự thanh lịch cao cấp mà ngọt ngào

Mà ấn tượng đầu tiên của Văn Vãn về An Tống là một mỹ nhân lạnh lùng, ăn mặc bình thường nhưng xinh đẹp hiếm thấy.

Cô ấy có vẻ còn trẻ, buộc tóc đuôi ngựa, đôi môi hơi mím lại, lông mày thanh thoát và thoát tục, nhưng ẩn chứa một sự lãnh đạm khó gần.

Văn Vãn nhìn An Tống cười nhẹ gật đầu tỏ ý, sau đó quay người nói với A Kỳ: "Đi thôi, sân sau có khách, đừng qua làm phiền."

A Kỳ đang khó xử cầm điện thoại di động trong tay, thấy Văn Vãn tâm ý đã định, cũng không nói nhiều, vội vàng cúp điện thoại, đi theo cô trở lại nhà trước.

Trình Phong liếc nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, buồn bực đảo mắt nhìn bóng lưng A Kỳ.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, nếu chuyện này quấy nhiễu An tiểu thư, ngài Cửu nhất định sẽ xử anh ta thật đẹp.

An Tống cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dùng thìa khuấy trân châu, "Cô ấy là danh viện Văn Vãn."

Câu trần thuật tiêu chuẩn.

Hai chân Trình Phong run lên, "An tiểu thư, cô... quen cô ấy?"

"Không quen." An Tống nhướng mắt, ánh mắt bình tĩnh và trong sáng, "Trước đây tôi đã chỉnh sửa bài báo của cô ấy, xem qua ảnh chụp".

Trình Phong hoa trương giơ ngón tay cái lên, "Trí nhớ của cô thật tốt, cô ấy quả thật là đệ nhất danh viện, Văn Vãn."

An Tống đánh giá một câu khách quan: "Trông cô ấy đẹp hơn ảnh, tên cũng rất hay".

Trình Phong mím môi không nói gì.

Khi nói đến ngoại hình đẹp, anh ngược lại cảm thấy An Tống đẹp hơn.

Không nói đến xuất thân và mức độ sành điệu, ở thành phố Hương Giang có vô số mỹ nữ tao nhã xinh đẹp, mỗi người trong số họ đều là một hình mẫu danh viện tiêu chuẩn.

Mà Văn Vãn là thứ nhất.



Nhưng một cô gái như An Tống, với khí chất u sầu tĩnh lặng như hoa ngọc lan, tự thành một trường phái riêng, thậm chí còn có thể khơi dậy khát vọng che chở của đàn ông.

Ví dụ như ngài Cửu lòng dan dạ sắt trong nhà bọn họ, trước mặt cô ấy đều biến thành thiết cốt nhu tình rồi.

.....

Sau khoảng năm phút, A Kỳ lấy cớ đi vệ sinh, Văn Vãn một mình quay lại nhà trước.

Ở chỗ rẽ, cô và Dung Thận không hẹn mà gặp.

Ngoài cửa sổ trời mưa liên miên, người đàn ông với khí phách uy nghiêm, vóc dáng thẳng đứng bước tới. Chiếc áo sơ mi trắng toát càng tôn thêm vẻ tao nhã cho bầu trời ngày mưa xám xịt.

Văn Vãn đứng yên, nhẹ nhàng gọi anh, "Anh Cửu."

Dung Thận bước đi chậm lại, dừng cách cô ba bước, "Tại sao chỉ có một mình?"

Giọng điệu của người đàn ông không ấm áp cũng không xa lạ, bình thường không có chút ưu ái.

Văn Vãn treo lên một nụ cười đặc trưng, duy trì dáng vẻ đoan trang nhất có thể, "A Kỳ đi vệ sinh, em liền trở lại trước."

"Bà cụ đang nghỉ ngơi trên lầu. Anh còn có việc. Quản gia Lý đang ở phòng khách, có gì cần thì trực tiếp nói với ông ấy."

Dung Thận lưu lại câu nói này liền rời đi, Văn Vãn không kìm được sự tò mò, cuối cùng bỏ qua do dự hỏi ra điều ngờ vực: "Anh Cửu, lão phu nhân nói, anh tháng sau chuyển tới Trạm Châu..."

Người đàn ông nhìn nghiêng, trong đôi mắt sâu không có một gợn sóng, "Em muốn nói cái gì?"

Nụ cười của Văn Vãn không giảm bớt, nhất cử nhất động đều giữ vững phong thái, "Em còn có thể nói gì nữa, anh bình thường cùng mọi người tụ tập rất ít, vậy sau này đến Trạm Châu rồi, muốn gặp anh chẳng phải càng khó sao."

"Không đễn mức thế, sống tạm một thời gian mà thôi."

Văn Vãn nhìn bóng dáng của Dung Thận đi về phía hành lang, thu lại nụ cười trên môi, trong lòng cảm thấy xót xa.

Anh vẫn luôn trông rất lịch sự nho nhã, nhưng hành động cử chỉ lại lạnh lùng lạ thường, không bao giờ cho người khác không gian để suy nghĩ xa xôi.

Thật ra điều cô rất muốn hỏi vừa rồi là cô gái ở sân sau có phải là An Tống được anh đối xử khác biệt không?

Nhưng nếu hỏi ra những lời này, không chỉ đánh mất bản sắc của mình mà còn phá vỡ tình bạn mà đã dày công duy trì.

Văn Vãn chán nản thất vọng rũ mắt xuống, nhợt nhạt vô lực.

.....

Dung Thận trở lại phòng nghỉ, khi anh mở cửa, Trình Phong đang thao thao bất tuyệt bỗng im bặt.

An Tống nhìn người đàn ông từng bước hướng tới, trong đôi mắt quả hạnh kia, lại lộ ra có chút thương hại... khó hiểu?

Người đàn ông nheo mắt, trực giác rằng Trình Phong đã gây ra tai vạ.

"Ngài Cửu, anh ngồi đi ngồi đi." Trình Phong nhấc chân ra khỏi chỗ ngồi, lại cầm đĩa sứ trên bàn lên, tự mình nói: "Điểm tâm nguội rồi, tôi đi vào bếp hâm nóng. "

Không đợi người đàn ông trả lời, anh ta liền vội vàng rời khỏi phòng nghỉ.

Bên ngoài hành lang, Trình Phong một tay cầm đĩa thức ăn véo eo đắc ý, anh suy nghĩa trợ công thấu đáo như vậy, nếu quan hệ giữa ngài Cửu và An tiểu thư không tiến thêm một bước nữa, thì sẽ có lỗi với ý tốt của anh rồi.

Trong phòng, Dung Thận bình tĩnh như thường nhìn An Tống, giọng nói vững vàng phần nào mang theo ý cười, "Vừa nãy nói chuyện gì?"

An Tống lảng tránh nói: "Cũng không có gì..."

Suy cho cùng là một mình Trình Phong nói, nếu cô nói thẳng ra, e rằng sẽ khiến bác sĩ Dung khó xử.

Lúc này, Dung Thận nhìn chăm chú vào ánh mắt rõ ràng đang né tránh của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng trêu đùa: "Không muốn chia sẻ với tôi?"

"Không phải." An Tống quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe mắt lại nhìn trộm người đàn ông, chỉ sợ làm tổn thương khuôn mặt quý giá này, đến nỗi mà càng nói càng nhỏ: "Trình Phong nói, anh gần đây bị người nhà ép đi đến câu lạc bộ... xem mắt...... "