Chương 24: Trì Ân Tô…

Đứa bé vẫn được sinh ra, Trì Ngự rất thích đứa bé này.

Không biết cậu ta là xuất phát từ loại tâm lý như thế nào nhưng đứa trẻ đó mỗi ngày đều ở bên cạnh Hợp Hương lâu nhất.

Đứa bé còn nhỏ như vậy, sau khi ăn xong, nó lặng lẽ ngủ trên gối Hợp Hương. Nhìn khuôn mặt tròn trịa trẻ con của nó, ánh mắt cô tràn đầy đau khổ.

Cô thực sự xin lỗi vì đã đưa bé con tới thế giới này mà chưa có sự cho phép của bé. Tuổi thơ của cô đã đủ bất hạnh rồi và cô hy vọng biết bao rằng các con mình có thể lớn lên trong một môi trường tràn ngập tình yêu thương

Nhưng mẹ biết phải thương con thế nào đây? Bàn tay Hợp Hương nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bé con.

Bị buộc phải trở thành một người mẹ, một đứa con của quỷ dữ.. Nhưng sinh mệnh này lại thuần khiết vô tội, có sai âu chính là người lớn.

Hợp Hương không có đủ nước, đứa trẻ lại không được mẹ cho ăn nên Trì Ngự đã gọi mẹ bé về. Cục cưng rất ngoan, không khóc không nháo, đôi bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo Hà Hương khi cho ăn nhiều. Hầu hết thời gian bé nói chuyện với Hợp Hương bằng chất giọng the thé.

Trước khi cục cưng tròn tuổi Trì Ngự không thường xuất hiện, bé con đều là Hợp Hương chăm sóc. Màn hình máy tính trên bàn làm việc của Trì Ngự sáng lên, khi không có việc gì làm cậu ta sẽ kiểm tra tình hình của hai mẹ con Hợp Hương ở nhà.

Vấn đề tâm lý của Hợp Hương không đơn giản chỉ là trầm cảm sau sinh, hơn nữa cô cũng không phối hợp trị liệu tâm lý, bệnh tâm lý tích tụ lâu ngày sẽ bào mòn cơ thể.

Mà đứa nhỏ này chính là liều thuốc tâm lý tốt nhất của Hợp Hương.

Trên màn hình, Hợp Hương luôn nhìn chằm chằm vào bé con trong thời gian dài, nhẹ nhàng hát đồng dao ru bé ngủ. Tình yêu thương con cái đến từ bản năng của người mẹ, thể chất của Hợp Hương đang dần được cải thiện. Mọi thứ đang tiến tới một tình huống có thể kiểm soát được.

Cậu ta không ăn cơm cùng hai mẹ con mà đợi đến tối họ ngủ say mới ôm hai mẹ con vào lòng. Hôn lên trán Hợp Hương, Trì Ngự hài lòng đi ngủ.

Sau khi cục cưng tròn tuổi, Trì Ngự dành nhiều thời gian làm bạn với trẻ hơn nhưng không được Hợp Hương chào đón. Cô không tin tưởng anh, mà đứa bé bây giờ là duy nhất của cô.

Trì Ngự cười thỏa mãn tất cả yêu cầu của Hợp Hương, cậu ta yêu đứa nhỏ này lại càng yêu Hợp Hương hơn. Từ đầu tiên bé nói là “mẹ”.

Bé lộ ra hai cái răng cửa khi khập khiễng gọi cô là mẹ, Hợp Hương nhẹ nhàng đặt đầu lên trán cục cưng, khóc đến nỗi không thành tiếng.

Sau khi biết nói, Hợp Hương không còn ngăn cản cục cưng thân thiết với Trì Ngự nữa. Chờ đến khi bé gọi “Ba”, cô cũng nở nụ cười từ tận đáy lòng. Đứa bé vô tội, cô hy vọng tuổi thơ của bé sẽ không có hối tiếc.

Bảo bảo được đặt tên là Trì Ân Tô, là do Trì Ngự đặt tên. Hợp Hương luôn gọi bé là Tiểu Bảo và chưa bao giờ gọi bằng tên của bé.

Hợp Hương cố gắng hết sức để làm tốt nhất, cô dành tất cả tình yêu của mình cho Tiểu Bảo và Trì Ngự không có bất kỳ sự bất mãn nào, đây vốn là một phần trong kế hoạch của cậu ta.

Tiểu Bảo dần dần lớn lên, biết đi và muốn chơi đồ chơi, mẹ nói hôm nay ngoan ngoãn ăn cơm xong sẽ dẫn bé đi mua đồ chơi.