Chương 25: Bố đang khóc…

Bé rất ngoan còn ăn nhiều mà không kén ăn, mẹ nói chỉ có những bé không kén ăn mới có thể lớn nhanh và cao hơn. Cậu bé muốn lớn nhanh để có thể đi học. Bởi vì tất cả các bạn nhỏ mà bé quen biết đều đang ở nhà trẻ.

Lúc Hợp Hương đưa Tiểu Bảo đi mua đồ chơi thì gặp người quen, cô gái nọ bế Tiểu Bảo lên hôn một cái: “Tiểu Bảo có nhớ dì không, đã lâu không gặp rồi!”

“Có!” Giọng nói của Xiaobao vang lên. “Để dì hôn một cái.”

Rồi cô ấy thả Tiểu Bảo xuống cho bé chơi với con mình, nhìn hai đứa nhỏ chênh lệch không nhiều lắm, cô ấy hỏi Hợp Hương: “Sao không thấy bố của Tiểu Bảo vậy?”

Trong ấn tượng của cô ấy dường như cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua bố Tiểu Bảo, nhưng lại rất rõ ràng chuyện Trì Ngự là bố của bé, dù sao người kia cũng là Trì Ngự. “Cho dù cậu ta có bận tới đâu cũng phải dành nhiều thời gian ở bên con chứ.”

Hợp Hương mỉm cười, nhìn con trai ôm đồ chơi phấn khích đến độ mặt mày đều đỏ bừng, nói: “Chỉ là bận quá.”

Chồng đối phương tới đón bọn họ, Tiểu Bảo nắm tay mẹ, vẫy bàn tay nhỏ bé chào tạm biệt bạn mình: “Tạm biệt Viên Viên, tạm biệt dì, tạm biệt chú.”

Trên đường trở về Tiểu Bảo lặng lẽ tựa vào lòng mẹ, nghĩ đến gia đình Viên Viên hôm nay gặp, trong đầu bé nhỏ đó có một nghi vấn thật lớn: Vì sao mẹ và bố không cùng nhau đi với nó?

Như thể bố và mẹ chưa bao giờ đi cùng bé.

Vào ngày đầu tiên đi nhà trẻ, Tiểu Bảo muốn cả bố và mẹ cùng đưa bé đến trường. Hợp Hương xách chiếc cặp nhỏ dắt bé ra ngoài, trong phòng khách, bé nhìn thấy bố mình đang mỉm cười nhìn họ trên ghế sofa.

Bước chân nhỏ của bé có chút ngừng lại, bé ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng của mẹ, rồi lại nhìn bố, cuối cùng quay đầu lại. Bé đi ra ngoài với mẹ mà không nói gì.

Tiểu Bảo chu đáo đã phát hiện ra rằng bố và mẹ luôn tách ra chăm sóc bé. Bé muốn được ở bên bố mẹ và gia đình như những đứa trẻ khác. Nhưng ánh mắt dịu dàng của mẹ luôn khiến bé mất hết can đảm để hỏi.

Bố mẹ thấy phiên nhàu đến họp phụ huynh. Tiểu Bảo không thích họp phụ huynh chút nào, mặc dù lần nào bố mẹ bé cũng đều là phụ huynh tốt nhất lớp thì bố mẹ bé sẽ vẫn không cùng nhau đến họp phụ huynh.

Điều bé mong chờ nhất là hoạt động giữa bố mẹ và con cái vì giáo viên nói rằng cha mẹ phải cùng nhau tham gia. Nhưng lúc mẹ tắm cho bé đã nói: “Ngày mai bố không thể tham gia hoạt động giữa bố mẹ và con cái của Tiểu Bảo được. Mẹ đi cùng Tiểu Bảo thôi nhé? Bố sẽ xin lỗi Tiểu Bảo sau nè.”

Tiểu Bảo ngồi trong bồn tắm, trong tay nắm chặt vịt con. Bé ngẩng đầu, khuôn mặt phồng lên, trong đôi mắt tròn trịa đong đầy nước mắt.

Mẹ dịu dàng hôn lên mặt cậu, nhẹ giọng nói: “Mẹ xin lỗi, Tiểu Bảo. Mẹ có lỗi với con.”

Tiểu Bảo không muốn làm mẹ buồn nên đã cố gắng kìm nước mắt. Bé nở một nụ cười thật tươi và nói với giọng rõ ràng: “Không sao đâu mẹ ơi, Tiểu Bảo có thể đợi đến lần sau bố rảnh rỗi để tham gia cùng chúng ta ạ.”

Buổi tối, khi Tiểu Bảo thức dậy đi vệ sinh, mẹ đã ngủ rồi, nhưng chỗ của bố bé ở cạnh vẫn trống không. Bé nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi giường đi vệ sinh.

Cửa thư phòng đối diện không đóng chặt, lộ ra chút ánh sáng. Tiểu Bảo đi vệ sinh xong, không nén được tò mò đi đến thư phòng.

Tuy rằng bố luôn bề bộn nhiều việc, nhưng bé cũng biết bố rất yêu bé, bé muốn hỏi ba khi nào có thời gian thì có thể đi chơi cùng với mẹ và bé.

Bàn tay nhỏ bé kéo ra một khe hở, bé nhìn thấy bố mình ở bên trong. Thân hình cao lớn của bố đang ngồi trên ghế, nhưng tay bố đặt trên trán nên bé không thể nhìn thấy mặt bố. Tuy nhiên bé đã nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt một trên bàn làm việc.

Tiểu Bảo mở to mắt, bố đang khóc.