Chương 27: Nỗi buồn cứ chồng chất…

Một người mới bước vào xã hội, hơn nữa còn được gia đình bảo vệ rất tốt, căn bản không chịu nổi thế tấn công của một người đàn ông thành thục có kinh nghiệm phong phú như Trì Nam Ngật.

Mặc dù hai người chênh lệch chừng mười tuổi, Vũ Nhiễm vẫn đâm đầu vào cạm bẫy ngọt ngào này. Vũ gia cực lực phản đối việc này, nhưng Trì Nam Ngật thủ đoạn cao minh, dáng vẻ của Vũ Nhiễm khiến Vũ phó tỉnh trưởng bắt đầu do dự.

Cuối cùng vẫn kết hôn, trong tình yêu tốt đẹp, Vũ Nhiễm toàn tâm toàn ý yêu Trì Nam Ngật, nguyện ý vì hắn mà trả giá. Vì thế nàng trở thành chìa khóa để Trì Nam Ngật lấy được tài nguyên và tiện lợi từ cha cô ấy.

Sau khi có được thứ mình muốn, Trì Nam Ngật từ từ lộ ra bản chất. Hắn không chỉ thường xuyên đêm không về ngủ, thậm chí mang tình nhân của mình quang minh chính đại mang tới trước mặt Vũ Nhiễm.

Vũ Nhiễm thủy chung bảo trì trầm mặc, lẳng lặng nhìn những chuyện này diễn ra, trong biệt thự trống trải yên tĩnh cả ngày chỉ có một mình cô. Cô độc tịch mịch cùng người chồng nɠɵạı ŧìиɧ phản bội ép tới cô ấy thở không ra hơi, ngay tại thời điểm cô ấy hạ quyết tâm muốn chặt đứt hết thảy, cô mang thai.

Trì Nam Ngật quỳ gối trước mặt cô ấy cầu xin tha thứ, đầu hắn nhẹ nhàng dán lên bụng cô, hắn nói hắn biết sai rồi. Hắn ấy sẽ thay đổi, hắn yêu đứa trẻ này, hắn yêu cô rất nhiều.

Vũ Nhiễm lựa chọn tin tưởng hắn, và cô ấy đã sinh ra đứa trẻ. Nhưng Trì Nam Ngật không hề thay đổi chút nào. Một cuộc hôn nhân góa bụa không thể đạt được bằng nỗ lực của chính mình. Cô dành hết tình yêu cho Tiểu Trì Ngự, khi lớn lên, sau khi gặp cha mẹ của những đứa trẻ khác, cậu ta vẫn hỏi bà: “Mẹ ơi, bố đâu rồi?”

Rốt cục Vũ Nhiễm cũng ý thức được mình đã sai lầm như thế nào, cô ấy càng đau lòng hơn vì bản thân rất không xứng đáng với Trì Ngự, bởi vì con đường này cô ấy đi không nổi nữa. Cuộc hôn nhân này vốn là một nấm mồ, hiện tại cô ấy không muốn tiếp tục nữa rồi.

Buổi tối giống như thường ngày, mẹ ngồi ở bên giường kể chuyện xưa trước khi ngủ cho Tiểu Trì Ngự. Cậu ta cong khóe miệng ngọt ngào, ngoan ngoãn nhắm mắt lại như mọi đêm, cậu ta nghĩ hôm nay mình sẽ có một giấc mơ ngọt ngào.

Nhưng mộng đẹp không đến, Tiểu Trì Ngự nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của mẹ, cô ấy không ngừng nói lời xin lỗi.

Giọng nói của mẹ nghe rất đau khổ, Tiểu Trì Ngự hiểu chuyện nhắm hai mắt giả bộ ngủ. Thật ra mẹ thường xuyên trốn đi khóc thầm, có một lần còn bị cậu ta bắt gặp, cô ấy đã nhanh chóng lau nước mắt đi. Cô ấy ngồi xổm xuống ôm Tiểu Trì Ngự, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ nói: “Mẹ không hy vọng Tiểu Trì Ngự của mẹ luôn nhìn thấy nước mắt, như vậy không tốt chút nào cả. Đôi mắt cũng có thể cười rất đẹp.”

Tiểu Trì Ngự ôm chặt lấy mẹ, nỗi buồn thầm lặng còn đau hơn cả nước mắt.

Cho nên hôm nay Tiểu Trì Ngự không có mở mắt, không mở mắt thì se không nhìn thấy nước mắt của mẹ nữa, không mở mắt thì mẹ có thể bớt đau khổ một chút.

Mẹ vẫn không có đi, mẹ ghé vào bên giường Tiểu Trì Ngự an tĩnh, dường như đã chìm vào giấc ngủ say.

Đợi thật lâu thật lâu, nước mắt từ trong hai mắt Tiểu Trì Ngự không ngừng chảy xuống. Cậu ta khóc rất cẩn thận, không phát ra âm thanh gì. Nỗi buồn trong lòng cứ chồng chất, đến một lúc nào đó nó chạm đến ngưỡng buồn, tiếng khóc không thể kìm lại được ngày càng lớn hơn.